Chương 934: (Vô Đề)

Nói một cách cay đắng, thì giờ đây Chu Nhất còn giống Huyết Đao hơn cả Huyết Đao năm xưa.

Từ khoảnh khắc bị hai vợ chồng kia dùng thủ đoạn bẩn thỉu để đuổi ra khỏi tầng hầm tăm tối ấy, một phần con người trong Chu Nhất cũng đã chết theo. Anh không còn dễ dàng tin tưởng ai, càng không còn tin vào lòng tốt từ những người xa lạ.

Trong mắt anh, thế giới này chỉ là một vũng lầy đen ngòm, đầy rẫy những kẻ giả tạo và hiểm độc.

Ngoại trừ... cô bé ấy.

Cô bé từng rơi nước mắt mà chất vấn anh.

Nếu trên đời này có một người anh cần phải xin lỗi, thì người đó chắc chắn là Giang Diệu Dung.

Sau khi biết cô bé ấy bị đưa vào trại trẻ mồ côi, Chu Nhất đã âm thầm theo dõi, đợi khi tình hình ổn định rồi đích thân đến đón cô về. Những năm qua, anh đã bí mật tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ ở một phòng khám tư nhân để giấu đi danh tính, sống dưới thân phận mới.

Lần gặp lại ấy, Giang Diệu Dung không hề nhận ra anh là ai.

Nhưng tình trạng của cô thì thê thảm chẳng kém năm xưa. Từ khi bố mẹ mất, cô sống như một cái xác không hồn. Cho dù có người ngỏ ý muốn nhận nuôi, cô vẫn chẳng buồn quan tâm.

Chu Nhất đã nghĩ ra một cách.

Anh cúi sát bên tai cô, khẽ thì thầm:

"Tôi có cách giúp em tìm ra kẻ đã giết bố mẹ mình."

Bởi vì anh hiểu — chỉ có thù hận mới khiến người ta gắng gượng sống tiếp, mới có thể níu giữ một linh hồn đã nát vụn quay lại thế giới này.

Quả nhiên, câu nói đó đã vực Giang Diệu Dung dậy.

Cô có mục tiêu, có lý do để sống tiếp.

Nhưng khi sự thật phơi bày, cô đã nhìn thẳng vào anh mà hỏi:

"Tại sao lại lừa tôi?"

Lúc đó, trong đầu Chu Nhất chỉ có một câu trả lời:

"Tôi chỉ muốn em tiếp tục sống, chỉ vậy thôi."

Muốn tôi sống ư? — Giọng Ngân Hồ lạnh đến thấu xương.

"Rõ ràng anh biết nguyện vọng lớn nhất của tôi là giết chết anh. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ mối thù này đâu. Anh không thấy mình đang nuôi một con sói trong nhà sao? Hay là anh mong tôi sẽ vì công nuôi dưỡng của anh mà mềm lòng, tha cho anh một mạng?"

Chu Nhất chỉ khẽ cười:

Không hề.

"Tôi từng nói rồi, tôi đoán trước được ngày này sẽ đến. Nếu em đã tìm được tôi ở đây, vậy thì đây là số mệnh. Là điều mà ông trời sắp đặt."

Anh bước từng bước về phía Ngân Hồ, ánh mắt vẫn ôn hoà như thuở ban đầu.

"Từ lúc thành lập Huyết Đao đến nay, tôi chưa từng thất bại. Cảnh sát các nước đều đau đầu vì tôi. Nhưng nếu như được chết trong tay em... thì tôi cam lòng."

Ngân Hồ nở nụ cười lạnh:

"Anh nghĩ tôi không dám giết anh thật sao?"

Dứt lời, cô rút trâm cài trên đầu, lao nhanh như chớp về phía Chu Nhất. Mũi trâm nhọn hoắt chĩa thẳng vào yết hầu của anh.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến cả Yến Lâm cũng chưa kịp phản ứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!