Sáng sớm hôm sau, nghe thấy tiếng kèn hiệu thức dậy, Mạnh Hoan bò dậy rửa mặt, đứng trước doanh trướng dụi mắt ngái ngủ. Ánh mặt trời chiếu vào mắt khiến cậu ngáp một cái thật dài.
Bên cạnh vang lên một giọng nói:
"Tỉnh rồi à, hiền điệt."
Mạnh Hoan quay đầu, nhìn thấy Sơn Hành.
…
Hắn ở doanh trướng bên cạnh, ở cùng doanh trướng với Trần An và những tâm phúc cốt cán của Lận Bạc Chu. Lúc này, hắn ăn mặc chỉnh tề, áo giáp cài kín, trên mặt nở nụ cười, phía sau là một nhóm người ăn mặc gọn gàng chỉnh tề.
Mạnh Hoan ngơ ngác:
"Sao huynh dậy sớm thế?"
"Hôm nay vương gia phải đi sắp xếp lại đội quân, bận lắm, không đi sớm sao được." Hắn hỏi: Ngủ có quen không?
Câu này rõ ràng là để về sau còn báo cáo lại với Lận Bạc Chu.
Mạnh Hoan kéo môi: Tạm ổn.
Sau lưng, Chúc Đông chui ra:
"Biểu ca, mọi người đi đâu thế? Cho ta đi với!"
Ngươi đừng có đi. Sơn Hành nói:
"Ngươi biết nấu ăn mà, hôm nay nấu vài bữa ngon cho mấy huynh đệ đi, đừng có làm loạn, ở yên đi."
… Chúc Đông thở dài:
"Anh hùng không có đất dụng võ."
Không thèm nghe y nói bậy nữa, Sơn Hành và Trần An dẫn người đi dọc theo hàng rào gỗ cao, vội vàng đi về phía trung quân doanh.
Team Hạt Tiêu
Mạnh Hoan bị bỏ lại phía sau, hơi ngạc nhiên nhìn Chúc Đông:
"Sao thấy chúng ta chẳng có việc gì thế?"
Chứ sao nữa!
Chúc Đông kêu lên:
"Ngươi tưởng muốn xuất hiện trước mặt vương gia là dễ lắm à?!"
…
Quả nhiên, không có hào quang nam chính thì đúng là thảm.
Mạnh Hoan an tâm đóng vai tiểu lâu la. Chúc Đông mặt mày không cam lòng, quay vào trướng, lấy ra một ít rau và thịt hun khói mang từ vương phủ đến, bắt đầu nhóm lửa nấu ăn.
Mạnh Hoan đứng bên phụ giúp lặt rau.
Ngay trước mặt họ là doanh trướng của phủ Trấn Quan hầu, thỉnh thoảng có người ra vào, nhìn về phía họ.
Trấn Quan hầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!