Chương 91: (Vô Đề)

Trong doanh trướng vốn đang chè chén vui vẻ, bên dưới, tổng đốc Kinh quân Lạc Phong đột nhiên lên tiếng:

"Vương gia, mấy ngày trước ngài sai kiểm tra danh sách đã được tra xong rồi, số người thiếu hụt ở các đại doanh cũng đã ghi trong sổ, không biết vương gia có muốn xem bây giờ không?"

Mạnh Hoan ngẩng đầu, khó hiểu.

Những người đang ăn uống phía dưới, động tác tay chân đồng loạt khựng lại.

Không đúng lắm nhỉ? Theo lý thì đêm đầu tiên khi tân chủ soái đến đều nên tiệc tùng linh đình, để mọi người có cơ hội đưa lễ vật, tạo mối quan hệ, sao tổng đốc Kinh quân lại không biết điều đến thế, mới tới đã bắt vương gia xử lý chính sự?

Nếu thực sự tra ra vấn đề, lễ còn chưa kịp đưa thì chẳng phải toi đời rồi sao?

Lệnh Bạc Chu trầm ngâm đặt chén rượu xuống:

Đem lên đây.

Mọi người lập tức ngồi ngay ngắn, mồ hôi toát lạnh, căng thẳng đến cực điểm.

Trần An nhận lấy danh sách, hai tay dâng lên trước mặt Lệnh Bạc Chu. Hắn lật ra xem, chân mày dần siết chặt lại. Giống như một đám mây đen bất chợt kéo đến, cơn giông bão sắp sửa ập tới.

Danh sách bị hắn bất ngờ ném xuống đất.

"Kinh quân bảy mươi hai vệ, lý ra phải có ba mươi lăm vạn người, vậy mà sau khi kiểm tra chỉ còn mười lăm vạn, có tới hai mươi vạn người chỉ treo tên để ăn lương bổng!?"

Team Hạt Tiêu

Giọng Lệnh Bạc Chu giận dữ như sấm rền.

Mạnh Hoan khẽ co rụt tai lại. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Lệnh Bạc Chu dùng giọng điệu như vậy, chỉ có thể cúi đầu không dám thở mạnh.

Thật ra chuyện này Lệnh Bạc Chu đã tra ra từ mấy ngày trước rồi, nhưng giờ mới nổi giận rõ ràng là để lập uy.

Dưới kia, sắc mặt Lạc Phong đầy mỏi mệt:

"Bẩm vương gia, đúng là như vậy."

Ông là tổng đốc Kinh quân, nhưng chức vụ này thực tế chẳng có bao nhiêu quyền lực. Tam đại doanh đều có thái giám trấn giữ, dưới tổng đốc còn có các quan trông coi doanh, mà dưới nữa là các chỉ huy sứ. Các tầng lớp này đều có thể ra tay ăn chặn, gian lận.

Từ sau khi Lệnh Bạc Chu nhiếp chính, kỷ luật trong Kinh quân đã tốt hơn nhiều, nhưng do chưa từng trải qua chiến sự nên những căn bệnh trầm kha trong nội bộ vẫn chưa được quan tâm.

Tất nhiên cũng chẳng ai dám quan tâm.

Phần lớn cấp chỉ huy trong Kinh quân đều là con cháu công hầu quý tộc, đắc tội bọn họ là rước họa vào thân.

Họ tính toán rất kỹ:

Những việc cần bàn tay sắt, dễ đắc tội người khác, dĩ nhiên để Lệnh Bạc Chu làm, bọn họ đâu dám chạm vào tầng lớp quý tộc quyền lực ấy.

Đôi mắt âm trầm của Lệnh Bạc Chu quét khắp đại trướng trung quân, hàng mi khẽ rũ, giọng nói như lời nguyền tử thần:

"Doanh thủ vệ, doanh tiểu quan xá nhân thiếu người nhiều nhất, đốc quân của ngũ quân doanh đâu?"

Một vị thái giám cao cấp mặc áo đỏ đang uống rượu lập tức bị điểm danh, chén rượu rơi xuống đất, vội vàng bò ra giữa trướng, mặt đầy sợ hãi:

V…Vương gia…

"Phạt năm mươi trượng!"

Vương gia! Tiếng van xin chói tai còn chưa vang lên trọn vẹn, hắn đã bị đánh đến m.á. u thịt be bét xuyên qua lớp y phục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!