Chương 47: Đi Tiểu Tiện, Khụ!

Du Cẩm mồ hôi vã ra trán:

"Vương phi, nếu dạo này vương gia có tức giận với người…ngàn vạn lần đừng để trong lòng, vương gia bình thường không như vậy đâu."

Bọn họ, những kẻ hầu cận thân cận, đã nhiều lần bị ảnh hưởng bởi sự bạo ngược khi vương gia tái phát bệnh mắt sớm đã có kinh nghiệm đối phó.

Mạnh Hoan:

"Đáng sợ đến vậy sao?"

"Không thể nói là đáng sợ…" Du Cẩm cân nhắc một chút rồi nói.

"Nhưng người cũng nên chuẩn bị tâm lý, mỗi khi vương gia phát bệnh, tâm trạng sẽ rất kém, dễ nổi nóng."

Là kẻ hầu hạ, hắn không dám nói xấu chủ tử nhưng lại muốn nhắc nhở Mạnh Hoan, nhất thời cuống lên chẳng biết phải diễn đạt thế nào cho phải.

Không khí có chút căng thẳng.

Yên lặng một lát, Mạnh Hoan chậm rãi nói:

"Vương gia hẳn là trong lòng cũng không dễ chịu, đúng không?"

Du Cẩm mở miệng, bỗng dưng sững sờ một lúc, rồi mới trả lời:

"Đúng vậy, trong lòng ngài ấy dĩ nhiên không dễ chịu."

Mạnh Hoan gật đầu: Ta hiểu rồi.

Mạnh Hoan có chút ấn tượng về sự mất kiểm soát và nóng nảy khi Lệnh Bạc Chu bị mù, cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Trong nguyên tác, lần đầu tiên Lệnh Bạc Chu g.i.ế. c người là khi hắn ra tay với đệ đệ cùng cha khác mẹ – Lệnh Thành Húc.

Lệnh Bạc Chu vốn là đích trưởng tử của Trung vương phủ, mẫu phi là vương phi chính thất, đoan trang hiền hậu, thấu tình đạt lý nhưng không được sủng ái.

Trong khi đó, mẫu thân của Lệnh Thành Húc lại là một hoa khôi trong thanh lâu, nhờ sắc đẹp mà được phong làm trắc phi, hưởng vinh hoa trong phủ vương gia.

Lệnh Lang

- cha của Lệnh Bạc Chu

- lạnh nhạt với chính thất của mình, khiến vương phi chỉ biết dồn hết tâm tư vào đứa con trai duy nhất, dốc lòng nuôi dạy, hy vọng sau này hắn có thể kế thừa vương vị.

Còn trắc phi, dù được sủng ái trong phủ, vẫn hiểu rõ vương phi có trưởng tử, nên chưa bao giờ quá phô trương.

Cho đến khi mắt của Lệnh Bạc Chu xảy ra vấn đề.

Theo quốc sách Đại Tông: Bất kể là kế vị ngai vàng hay vương vị, kẻ có tàn tật trên người sẽ không được chọn.

Lệnh Lang khiến con trai ruột của mình bị mù, sau khi suy tính kỹ càng, quyết định phế bỏ vị trí thế tử của hắn, lập Lệnh Thành Húc làm thế tử thay thế. Nhờ con trai được thăng vị, trắc phi ngày càng kiêu ngạo, thậm chí còn lấn lướt chính thất cùng Lệnh Bạc Chu.

Vài ngày trước khi thế tử vị bị thay đổi, Lệnh Bạc Chu mời Lệnh Thành Húc ra bờ sông chơi cờ. Khi đó, hắn đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, dùng dải lụa đen che mắt, đánh cược với em trai: nếu hắn thắng, Lệnh Thành Húc phải xuống sông bơi vài vòng, nếu thua, hắn sẽ tự nhảy xuống sông.

Lệnh Thành Húc nghĩ hắn bị mù, lại có các khách khanh bên cạnh, không tin Lệnh Bạc Chu có thể thắng mình, cho rằng hắn chắc chắn phải c.h.ế. t nên lập tức đồng ý.

Không ngờ lại thua thật.

Lệnh Thành Húc muốn nuốt lời, nhưng bị Lệnh Bạc Chu đá mạnh một cú xuống sông. Hắn không biết bơi, cuối cùng c.h.ế. t chìm.

Sau chuyện đó, Lệnh Bạc Chu chỉ nói một câu:

"Nếu ta thua, ta cũng sẽ nhảy xuống sông chịu chết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!