Không giống như lần trước, khi vừa gặp bạn của nguyên chủ, Mạnh Hoan vì muốn có cảm giác an toàn mà lập tức chạy đi nhập bọn như một con cừu lạc đàn.
Lần này, Lệnh Bạc Chu đã cho cậu thứ để cảm thấy yên tâm. Mạnh Hoan bình tĩnh cầm chén trà lên, quay mặt đi:
"Xin lỗi, ta không hay xem kịch lắm, không nhớ nổi khúc nào tương tự."
Cậu bắt đầu trở nên khôn ngoan hơn, không chắc người này có ý đồ gì nên quyết định tạm thời không kết giao quá sâu.
Trong đình, bầu không khí yên tĩnh và hài hòa.
Mạnh Hoan cố tình giả vờ không hiểu. Trong mắt Thôi Hàn, điều này cũng có lý, vì dù sao tổ phụ hắn là đại diện của phe Trọc lưu, còn cha Mạnh Hoan là người của Thanh lưu. Không tin tưởng hắn cũng là điều dễ hiểu.
Thôi Hàn ho khẽ một tiếng, quyết định đưa ra gợi ý rõ ràng hơn.
Hắn cầm cốc nước sạch bên cạnh chén trà lên, cổ tay khẽ run, bất ngờ làm rơi xuống: Ai ya…
Mạnh Hoan vội vàng đứng dậy.
Nước sạch đổ vào chén trà, chất lỏng b.ắ. n tung tóe, nước trà màu cam vàng hòa lẫn với nước trong suốt, màu sắc trở nên cực kỳ nhạt, tràn ra ngoài, làm nghiêng đổ một lá trà đang dựng đứng.
Thôi Hàn phát ra một tràng cười thâm sâu:
"Vương phi, vãn bối thất lễ rồi, xin vương phi thứ tội, ha ha ha…"
Ẩn ý của hắn đã quá rõ ràng
- Thanh Trọc giao hòa, chướng ngại bị cuốn trôi.
Chỉ là trong vương phủ này, khắp nơi đều là người của Lệnh Bạc Chu, nếu để hắn biết được ý đồ của bọn họ thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, chỉ có thể dùng hành động ám chỉ.
Mạnh Hoan nhìn đống lộn xộn trên bàn, trầm ngâm suy nghĩ.
Thôi Hàn đầy mong đợi nhìn cậu.
Cuối cùng, ánh mắt Mạnh Hoan rời đi, gương mặt đầy vẻ khó hiểu:
"Chén trà này còn uống được nữa không?"
Thôi Hàn: ……
Mạnh Hoan nhíu mày, rất khó xử, nói:
"Thôi vậy, không uống nữa."
Thôi Hàn: Vương phi…
"Ta về viết chữ đây, hẹn gặp lại sau."
Mạnh Hoan nói xong, không đợi Thôi Hàn phản ứng, vừa ngáp vừa rời khỏi đình.
Thôi Hàn ngồi tại chỗ, vẻ mặt quái dị, thật sự không hiểu nổi sao Mạnh Hoan lại có thể giả ngu đến mức này.
Chốc lát sau, hắn lại giãn mày ra.
Phần lớn là vì thấy cậu chưa tin tưởng mình.
Xem ra vẫn phải tiếp tục hành động.
Thời tiết oi bức, vào độ giữa hè, dù mặc y phục mát mẻ hơn thì hơi nóng vẫn len lỏi vào trong vải áo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!