Gió mát thổi qua đình, khiến bầu không khí trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Thiếu niên nói câu này, hai má đỏ bừng, giọng điệu kiên định, như thể trước đây đã chịu ấm ức gì to lớn, hôm nay phải trút hết một lần cho hả.
Du Cẩm kinh ngạc: Vương phi…
Mạnh Hoan hít vào một hơi thật sâu:
"Đừng gọi ta là vương phi, hôm nay, gọi tên ta đi."
Trong lời nói ẩn chứa sự chán ghét đối với hai chữ vương phi.
Du Cẩm và tỳ nữ Phong Chi liếc nhìn nhau, không khuyên can nữa, chỉ lặng lẽ lùi lại, đi về hướng tẩm điện của Lệnh Bạc Chu.
Pussy Cat Team
Mạnh Hoan không thể nói rõ nguyên nhân khiến tâm trạng mình không tốt. Cậu cảm thấy bản thân không thuộc về thế giới quyền mưu này, luôn là một kẻ xông vào đầy lỗ mãng, như một con cừu non lạc vào bầy sói, mà trong bầy sói ấy, ai nấy đều khoác da cừu, khiến cậu chẳng thể phân biệt ai là đồng minh thực sự.
Khi cậu hao tâm tổn trí để tìm kiếm, tất cả đều đã cởi bỏ lớp ngụy trang.
Mạnh Hoan là một con cừu nhỏ cô độc, dễ dàng sinh ra cảm giác mơ hồ.
Nếu ở thời cổ đại trong một gia đình bình thường, có lẽ cậu còn có thể sống sót nhờ vào nỗ lực của mình. Nhưng ngay khi vừa đến đây đã ở giữa chốn cung đình hầu tước, cậu không thể không liên quan đến những kẻ định đoạt thế cục của thế giới này, mỗi ngày đều phải sống trong căng thẳng.
Khi liên tục căng thẳng quá lâu, sự mệt mỏi liền ập đến.
Mạnh Hoan tựa trán lên bức tường đá lạnh lẽo, mí mắt dường như đã nhiễm hơi men.
Cậu mê man, cho đến khi cảm giác có người nhấc mình lên, đặt vào kiệu, rồi lại rơi xuống một lớp chăn ấm áp mềm mại.
Vương gia.
"Lấy một chậu nước ấm, tất cả lui xuống đi."
Vâng.
Mạnh Hoan vùi trong chăn, cảm giác có thứ gì đó mềm mại, ấm nóng lướt qua má, mang theo chút hương thơm nhàn nhạt, hơi nóng áp lên mặt thật dễ chịu. Khi chiếc khăn lau sạch mặt cậu và sắp bị lấy đi, cậu bỗng đưa tay giữ chặt lại.
Cổ tay cầm khăn gầy gò nhưng mạnh mẽ, khựng lại, nhìn thấy Mạnh Hoan bỗng chốc phồng má như cá nóc, hơi thở nhẹ nhàng bỗng hóa thành gấp gáp, ngay sau đó, cả chiếc khăn in hằn đường nét ngũ quan của cậu.
……
Lệnh Bạc Chu khẽ cong môi, tựa hồ thấy buồn cười.
Hắn lấy khăn ra, Mạnh Hoan vẫn nhắm mắt, gấp gáp tìm kiếm: Lau tiếp đi.
Lệnh Bạc Chu chân không tiện, chỉ có thể ngồi bên mép giường, nhúng khăn vào nước, lại cẩn thận lau từng đường nét trên mặt cậu.
Thiếu niên rõ ràng vừa uống rượu, gió lạnh thổi qua làm mặt cậu lạnh buốt, lúc này lại thích được thứ gì đó ấm áp áp lên. Khi hắn lau mặt cho cậu, cậu giống như một con mèo nhỏ, khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay hắn.
Cọ đến mức thỏa mãn rồi, đầu mũi hơi ửng đỏ, mí mắt cũng đỏ lên vì rượu, trông chẳng khác nào vừa mới khóc.
Lệnh Bạc Chu cúi mắt xuống, thả khăn vào chậu nước, rồi bắt đầu lau tay cho cậu.
Sau khi bận rộn xong, vừa ngẩng đầu lên, hắn đã thấy Mạnh Hoan chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt, đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn chằm chằm vào hắn.
Lệnh Bạc Chu:
"Hoan Hoan tỉnh rượu rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!