Chương 27: (Vô Đề)

Quy trình sách lập chính phi vô cùng phức tạp.

Sáng sớm hôm sau, có người liên tục đến gõ cửa viện của Mạnh Hoan, cũng có hạ nhân đến đo may quần áo, làm trang sức, còn có người mang quà đến lấy lòng.

Mạnh Hoan cố gắng nhẫn nại nghe một lát.

Không ngoài dự đoán, chuyện tối qua cậu được Lệnh Bạc Chu mang về tẩm cung sủng ái một đêm đã lan truyền khắp nơi, ai nấy đều nói:

"Vương gia vô cùng sủng ái Vương phi, đây là chuyện chưa từng có, sau này Vương phi chắc chắn sẽ phú quý vinh hoa."

"Vương phi? Tiểu nhân có một cây trâm ngọc, ôn nhuận thanh nhã, rất hợp với Vương phi, cài lên nhất định vô cùng mỹ lệ."

"Tiểu nhân còn có một quyển xuân cung đồ*, bên trong có nhiều bí kíp, vương phi có thể học để làm vương gia vui vẻ trong phòng."

Bọn họ cảm thấy tính cách Mạnh Hoan dễ gần, nên cái gì cũng nói toạc ra. Nhưng nói mãi, nụ cười trên mặt Mạnh Hoan dần biến mất, cậu cũng không đuổi khách, chỉ là không còn đáp lời nữa.

Chờ đến khi mọi người đi hết, Mạnh Hoan nói:

"Chốt cửa viện lại, không tiếp khách nữa."

Phiền quá.

Ngồi trong sân, Mạnh Hoan chống cằm, ngẩng đầu nhìn tán cây xanh biếc rủ bóng râm xuống.

Mạnh Hoan sống trong thành phố, rất ít khi tiếp xúc gần gũi với thiên nhiên như vậy, chỉ đơn thuần ngồi phơi nắng trong sân. Nhưng vừa nghĩ đến đây chỉ là cuộc sống nhạt nhẽo của một chú chim hoàng yến trong lồng, trong lòng cậu lập tức mất hết hứng thú.

Phong Chi tiến đến:

"Vương phi, có muốn chơi bài cửu để giải sầu không?"

Chính là đánh mạt chược. Mạnh Hoan lắc đầu: Không, chán lắm.

Phong Chi vắt óc suy nghĩ:

"Vậy có muốn chơi cưỡi ngựa đánh bóng không?"

Không, thô lỗ quá.

"Trong ao sen ở Tây Uyển có rất nhiều cá vàng, chúng ta đi bắt nhé?"

Cuối cùng, Mạnh Hoan có chút hứng thú, đứng lên: Đi thôi.

Kết quả, vừa ra đến cửa đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mạnh Hoan cau mày:

"Đã bảo không gặp khách mà."

Cửa mở ra, Phong Chi vừa định lên tiếng thì lại quay đầu lui trở vào.

Mạnh Hoan nhìn thấy ông lão Sơn Thư trên tay cầm cây quạt, đội mũ nhỏ, mặt nghiêm nghị chắp tay: Bái kiến Vương phi.

Dù sao Sơn Thư cũng là tiên sinh, Mạnh Hoan lập tức thấy da đầu căng lên, có chút khó tin:

"Tiên sinh cũng đến tặng…"

Hai chữ tặng quà chưa kịp thốt ra.

Sơn Thư: Tặng cái gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!