Chương 23: Chồng Ơi~

Lệnh Bạc Chu rút ngón tay ướt đẫm ra.

Hửm? Sao thế? Mạnh Hoan lập tức có chút không cam lòng, lại hơi bối rối, tiếp tục tiến sát hơn như thể muốn tìm ra thứ gì đó quý giá mà hắn đang giấu.

Đôi mày hơi nhíu lại, ánh mắt đầy nghi hoặc: 

"Sao lại không cho hôn?"

Cả khuôn mặt cậu đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, đôi mắt long lanh như sắp ướt, trông ẩm ướt và mê man.

Lệnh Bạc Chu bóp nhẹ cằm cậu, hạ mi mắt xuống:

"Say đến mức này rồi à?"

Hành động của hắn có chút ý đẩy ra, khiến Mạnh Hoan dường như bực mình, đột ngột dụi mạnh vào lồng n.g.ự. c hắn, cọ cọ, giọng nói mềm mại:

"Ngài không phải chồng ta sao? Hôn một cái thì làm sao chứ?"

Đáy mắt Lệnh Bạc Chu lóe lên cảm xúc, nhẫn nại nói: Chồng là gì?

Chồng…? Mạnh Hoan đầu óc mơ hồ, đổi tư thế, làm Lệnh Bạc Chu thoáng tối mắt. Cậu thực sự không nghĩ ra cách diễn đạt khác:

"Chồng chính là chồng chứ còn gì nữa."

Lệnh Bạc Chu khẽ cong khóe môi: Nghĩa là phu quân?

Mạnh Hoan gật đầu: Ừ! Là phu quân đó!

Mạnh Hoan say rồi, có vẻ tùy hứng hơn ngày thường, không có nhiều bận tâm, tính cách cũng trở nên nũng nịu và dính người hơn.

Lệnh Bạc Chu khẽ cười:

"Vậy là vừa nãy Hoan Hoan gọi suốt, thực ra là đang gọi phu quân à?"

Mạnh Hoan thật sự mơ màng, trong đầu chỉ quanh quẩn từ chồng. Chồng, chính là người thân mật nhất. Cậu ngẩng đầu nhìn Lệnh Bạc Chu:

"Đúng thế, gọi phu quân! Phu quân ôm ta đi."

Giọng nói đáng yêu, ngoan ngoãn, Lệnh Bạc Chu hơi nhướng mày.

Hắn có chút bất ngờ, không ngờ khi say Mạnh Hoan lại không hề xa cách như lúc tỉnh táo, mà còn dính người đến mức này.

Mạnh Hoan cọ cọ trán, hai tay níu lấy vạt áo, lầm bầm một tiếng, sau đó mạnh tay kéo phăng áo ra. Đôi vai trắng nõn ửng hồng lập tức lộ ra, cậu nũng nịu than:

"Chồng ơi, nóng quá à."

Đây là cỗ xe ngựa đang đi trên đường lớn, gia nhân và xa phu chỉ cách vài bước, bất kỳ động tĩnh nào cũng có thể nghe rõ mồn một. Lệnh Bạc Chu lập tức kéo chặt áo giúp cậu:

"Hoan Hoan ngoan, về rồi hãy cởi."

Nhưng Mạnh Hoan thực sự rất nóng.

Hơi nóng trong người như sôi trào, không chỉ đơn thuần là cái nóng bình thường, mà còn có một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả. Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, cậu nằm gọn trong lòng Lệnh Bạc Chu, tạm thời nhượng bộ:

"Vậy về nhà cởi… Nhưng mà ta nóng quá."

Còn người Lệnh Bạc Chu lại mát lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!