Chương 8: (Vô Đề)

Khi bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, mặt trời đang gay gắt, nhưng ta lại thấy mệt mỏi trong lòng, lười biếng chẳng buồn đưa tay che nắng.

Trong mơ hồ, ta nghe thấy người hầu xì xào bàn tán, chỉ trỏ về phía ta, loáng thoáng nghe được mấy chữ "thái hậu", "tiểu hoàng đế", "trò cười".

Ta quát một tiếng "Vô lễ", nhưng lại bị bọn họ cười đùa qua loa.

Có câu nói khó mà khuyên nhủ người muốn ch.ế.t,

Thế là ta cũng không nói gì nữa, vén váy bước đi, khi đi qua bọn họ còn mơ hồ nghe thấy bọn họ nhỏ giọng cười chế nhạo.

"Đúng là ra vẻ thái hậu rồi, thứ gì chứ..."

Ta đảo mắt, không thèm để ý đến bọn họ nữa.

Trong lòng đếm, một bước, hai bước...

Quả nhiên, ở góc rẽ nhìn thấy cái đầu nhỏ đó.

Tiết Hợi.

"Mẫu hậu!" Hắn cười lên, mắt cong cong, dường như vĩnh viễn không có chuyện gì phiền lòng.

Ta không hề ngạc nhiên, trong nguyên tác, Tiết Hợi thích nhất là lẽo đẽo theo sau nhiếp chính vương, nơi nào có nhiếp chính vương, không xa đó chắc chắn có hắn.

"Tham kiến Bệ hạ." Ta cúi người hành lễ.

Tiết Hợi im lặng một lát, dường như hơi ngượng ngùng, ngập ngừng gọi ta, "Mẫu… mẫu hậu..."

Đằng sau truyền đến tiếng cười của đám người hầu, ta không để ý, vươn tay sửa sang y phục cho hắn, "Hợi nhi, con là hoàng đế, là quân vương."

Hắn lần này im lặng rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Mẫu hậu, con thật sự là hoàng đế sao?"

"Phải." Ta không hề do dự.

"Tốt quá rồi," Tiết Hợi từ từ cười rộ lên, trong mắt là ánh sáng chưa từng có, "Con muốn làm hoàng đế, mẫu hậu."

Con sẽ là một vị hoàng đế chưa từng có trong lịch sử. Ta nghĩ thầm như vậy.

Một lát sau, ta chia tay hắn, bước chân lại càng thêm nặng nề.

Cuối cùng khi về đến tẩm điện, có người hầu ra đón, bẩm báo với ta rằng hôm nay Tiết Chuẩn đã đến, biết ta đi tìm tiểu hoàng đế thì bỏ đi, để lại lời nhắn lát nữa sẽ quay lại.

Ta gật đầu, cho họ lui, tự mình ở trong tẩm điện đợi.

Khi mặt trời sắp lặn, cuối cùng Tiết Chuẩn cũng đến, hắn luôn khoác một chiếc áo choàng đen huyền, dù có những lúc ta mặc quần áo mỏng manh đi ra ngoài thậm chí còn hơi đổ mồ hôi, hắn vẫn không đổi sắc mặt.

"Đang đợi ta?"

Tiết Chuẩn dường như tâm trạng khá tốt, vừa vào cửa nhìn thấy ta liền cười.

Ta gật đầu, cố ra vẻ thần bí, "Ngươi đoán hôm nay ta đi làm gì?"

Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, nhướng mày nói, "Chơi với Tiết Hợi."

"Không phải."

"Vậy thì là gì?"

"Ta đi gặp nhiếp chính vương!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!