Từ ngày Tiết Chuẩn phát điên, một thời gian ta không gặp lại hắn.
Nhưng lại nhận được mật thư của nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương mời ta đến Ngự Thư Phòng gặp mặt.
Ngày hẹn, ta mặc một bộ váy lụa trắng nhẹ nhàng, người hầu đi theo sau, vừa đi vừa cảm thán sự táo bạo của nhiếp chính vương.
Ngự Thư Phòng, đó là nơi của hoàng đế.
Nghĩ đến đây, trước mắt ta chợt hiện lên đôi mắt của Tiết Hợi, đồng tử đen nhánh trong suôt thuần khiết, nhìn ai cũng cười, chưa bao giờ thấy vẻ tức giận.
Thiên Thanh
"Điện hạ, đến rồi."
Tiếng cung nhân kéo suy nghĩ ta về, ta gật đầu cảm ơn rồi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng hơi tối, có lẽ là do không mở cửa sổ.
"Tô… Bán…Tuyết."
Ta chần chừ một chút, quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Nhiếp chính vương Tề Triệt, lúc này đang đứng trước một bức tranh, nhìn rất chăm chú, thậm chí không hề liếc mắt nhìn ta một cái.
Cái tên này, nghe thôi đã thấy sắp té sấp mặt rồi.
Cảm giác nhập vai quá mạnh, ta đã bắt đầu thấy đau.
"Bái kiến vương gia." Lòng bàn tay ta hơi đổ mồ hôi, nghiêm chỉnh cúi người hành lễ.
Hắn ban cho ta một cái nhìn, "Ngươi lại đây, cùng bản vương xem bức tranh này."
Ta chần chừ một lát, hơi căng thẳng dịch tới xem tranh.....
Ta kinh hãi,
Trong bức tranh này...
Ta kinh ngạc nhìn tranh rồi lại nhìn hắn, nhìn hắn rồi lại nhìn tranh,
Móa nó, trong bức tranh này chính là tên nhóc điên rồ Tiết Chuẩn, cái tên đã nằm trên giường ta nói lảm nhảm cách đây hai ngày.
Cứu mạng, cứu mạng cứu mạng.
À này, cái này không phải, cái này là ý gì?
Nhiếp chính vương ít nhất cũng phải bốn mươi rồi chứ??
Đây là cái gì?
Trâu già gặm cỏ non, lại bị cỏ non dùng d.a. o chặt đứt.
Đúng lúc ta đang hoang tưởng, nhiếp chính vương dường như bị ánh mắt khó hiểu và kỳ quái của ta nhìn chằm chằm đến mức hơi bực bội, hắn cau mày nói, "Tô Bán Tuyết, ngươi thấy người trong tranh này thế nào?"
Ta: "..."
Muốn ta khen sao?
Muốn ta khen đối tượng mà ngươi thầm yêu sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!