Chương 11: (Vô Đề)

"Cờ nghệ của mẫu hậu quả thật là..." Tiết Hợi chống cằm cười, mày mắt cong cong, giọng thiếu niên hơi khàn "Đúng là trăm nghe không bằng một thấy."

Lòng ta trống rỗng, chỉ cảm thấy mệt mỏi, một chữ cũng không nói ra được.

"Vậy hôm nay đến đây thôi," Tiết Hợi đứng dậy tiện tay chỉnh lại ống tay áo, qua loa nói, "Nhi thần cáo lui."

Ta nhắm mắt, nuốt một ngụm nước bọt.

"Tiết Chuẩn..." Ta cảm thấy hắn dừng bước, tiếp tục nói, "Tiết Chuẩn... không chết, đúng không?"

Hắn im lặng rất lâu, cho đến khi ta mở mắt nhìn hắn, khuôn mặt không biểu cảm của hắn lại nhanh chóng nở nụ cười giả tạo.

"Mẫu hậu, người không phải vẫn còn sống sao?"

Ta nhất thời không hiểu lời hắn nói lắm, có lẽ hắn cũng nhận ra sự nghi hoặc quá rõ ràng của ta, thế là lại mở miệng, "Mạng sống của mình mới là quan trọng nhất đúng không? Mẫu hậu, nơi như hoàng cung này, không chứa nổi sự lương thiện vô dụng và tràn lan của người đâu."

"Ta không phải lương thiện," Ta nghiêm túc nói, "Ta chỉ quan tâm Tiết Chuẩn."

Nụ cười của Tiết Hợi như bị đóng băng, cứng đờ một thoáng.

"Thật không ngờ," Biểu cảm hắn hơi lạnh đi, khóe môi cong dần nhỏ lại, "Nhị ca cũng coi như có người đối xử thật lòng."

Tiết Hợi có một vẻ ngoài khá lạnh lùng, lông mày hơi mảnh, mắt một mí, khóe mắt phượng xếch lên, môi mỏng, sắc môi lại nhợt nhạt.

Bình thường khi cười trông thanh tú ngây thơ, khi không cười lại tỏ ra cao quý và lạnh lùng.

Sau đó rất lâu không có hồi đáp.

Ta thở dài một hơi, từ bỏ ý định muốn nhận được tin tức chính xác từ hắn.

"Ngươi cũng có mà." Ta quay đầu nhìn bàn cờ, khẽ nói.

"... Sao cơ?"

Ta gật đầu, bởi vì ta biết cốt truyện,

Nên ta biết nửa đời trước của Tiết Nguyên thuận lợi bình an và được sủng ái thiên vị của hoàng đế, biết bên cạnh Tiết Hợi có ám vệ coi hắn như thần thánh tối cao.

Và cũng biết, Tiết Chuẩn chỉ có những trận chiến nối tiếp nhau, và vùng biên giới mãi mãi cần được bảo vệ.

Tiết Hợi không biết có thật sự tin không, chỉ im lặng đẩy cửa đi ra, không nói thêm lời nào nữa.

Có lẽ chân ngồi lâu hơi tê, ta muốn đứng dậy, nhưng lại loạng choạng ngã xuống đất.

Tiết Nguyên đã sớm bị người của nhiếp chính vương đưa đi, lúc này trong tẩm cung chỉ còn một mình ta.

Sự cô độc và sợ hãi bị phóng đại vô hạn,

Đáng sợ vô cùng.

"Điện hạ."

Phía sau tấm rèm xuất hiện một giọng nói, dọa ta giật mình, vừa định chạy ra ngoài, cửa đột nhiên bị đóng lại!

Một cung nữ mặt lạ xuất hiện ở cửa lớn.

Đúng lúc ta đang kinh ngạc, nàng ta đột nhiên quỳ xuống, lại dọa ta giật mình một lần nữa.

"Điện hạ, nô tì là người của nhị điện hạ, lần này đến là theo lệnh của nhị điện hạ, khi ngài ấy xảy ra chuyện liền bảo nô tì đưa điện hạ đến nơi an toàn để giấu đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!