Mây đen dày đặc cuốn theo gió lạnh thấu xương, cuồn cuộn trên trời hồi lâu, báo hiệu một trận mưa lớn.
Ta đứng trước cửa tẩm điện, đối đầu với thị vệ.
"Điện hạ," Thị vệ mặt mày lạnh lùng vô cảm, như thể ta không phải người sống mà chỉ là một vật thể, "Theo khẩu dụ của bệ hạ, người không được tự ý rời khỏi tẩm điện."
"... Tiết Chuẩn ở đâu?" Lòng bàn tay ta đổ mồ hôi, nắm chặt váy, lòng như lửa đốt.
Đã một ngày một đêm kể từ buổi yến tiệc, không biết có phải cố ý hay không, các tỳ nữ trong cung ta đều truyền tin "Tiết Chuẩn đột tử".
Làm sao có thể chứ?
Hắn là, hắn là loại phản diện nhìn một cái là biết sẽ không dễ dàng c.h.ế. t như vậy..
"Nhị hoàng tử đột tử, không lâu sau sẽ an táng, cho vào hoàng lăng."
Ta nghe thấy tiếng nói liền quay phắt lại.
Là Tiết Nguyên.
Hắn mặc đồ tang, mặt mày mệt mỏi.
Lòng ta chợt đau nhói, hốc mắt cay xè, hơi thở nghẹn lại.
Hắn thấy vậy thở dài một tiếng, "Xin điện hạ nén bi thương."
"Vào hoàng lăng cái con mẹ nhà ngươi." Ta gằn từng chữ nói, "Hắn không được phép vào hoàng lăng."
Tiết Chuẩn lúc còn sống đã không thoát khỏi cung đình ăn thịt người này, chẳng lẽ c.h.ế. t rồi còn phải chôn cùng với tên phụ thân kia sao?!
Tiết Nguyên dường như hơi ngạc nhiên, lông mày khẽ nhướng lên, sau đó cau lại, "Điện hạ, không thể nói bậy."
"Nói bậy cái rắm," Ta hít sâu, kiềm chế tiếng nức nở, cười khẩy một tiếng nói: "Thứ gì mà cũng xứng để Tiết Chuẩn vào."
"Điện hạ!"
"Nhà họ Tiết các ngươi!" Ta không nhịn được nữa, giọng nói nghẹn ngào, trong cơn tức giận đầu óc hỗn loạn, "Nhà họ Tiết các ngươi, không phải thứ tốt lành gì cả, tránh… tránh xa Tiết Chuẩn ra một chút, bất kể hắn sống hay chết, đều tránh xa hắn ra...
"... Ít nhất, hãy để hắn sống tốt nửa đời sau chứ..."
Ta quay người, từ từ ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn về phía khung cửa gỗ chạm khắc của cung điện nguy nga này, cái mái nhà xây cao vút như đè nặng lên lòng người này, cái bầu trời nhỏ bé trong hoàng cung ăn thịt người này...
Câu nói này không biết là nói với ai, nói với bọn họ, mà cũng như muốn nói với chính mình.
Rõ ràng ra đã thay đổi biết bao tình tiết, sao vẫn không thể để hắn sống tốt nửa đời sau chứ...
Trong mơ hồ, dường như có người đỡ ta vào trong phòng, ta quay đầu nhìn, là Tiết Nguyên với vẻ mặt lo lắng.
Hắn đỡ ta ngồi xuống, khẽ nói, "Điện hạ, người hồ đồ rồi."
Ta ngơ ngác nhìn hắn.
"Điện hạ," Hắn dường như cân nhắc rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, "Nhị đệ chiến công hiển hách, nhưng thủ đoạn của hắn quả thật quá tàn nhẫn, chuyện tàn sát thành trì tạm không nói, chuyện cung nữ của điện hạ bị đánh c.h.ế. t mấy ngày trước... Mong điện hạ đừng để tình riêng che mờ mắt."
"Đánh c.h.ế. t sao?" Ta ngây ngốc nghĩ một lúc, rồi lại cười "Không phải... bị lột da à."
Thiên Thanh
"... Điện hạ?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!