Chương 9: Là tôi nguyện ý.

Hôm nay Lâm Y Bạch phải đi, Tần Trú gì cũng không tha lôi kéo hắn, chất vấn:

"Bạch Bạch, không phải cậu đã nói rõ sẽ không bỏ tôi mà đi sao? Vì sao bây giờ lại đổi ý?"

Lâm Y Bạch giải thích: "Tôi không có đổi ý, tôi chỉ là đi nói tạm biệt với ba mẹ và ông nội thôi."

Lâm Y Bạch tiếp tục dỗ: "Ba mẹ và ông của tôi đều đang chờ tô, tôi nói xong sẽ trở về liền, sau này vẫn sẽ luôn ngốc ở bên cạnh cậu."

Tần Trú: "Vậy để nói tạm biệt thì cần bao nhiêu thời gian?"

Lâm Y Bạch: "Một ngày là được rồi."

Tần Trú mất mát: "Cả ngày đều không thấy được Bạch Bạch."

Ở chung nhiều ngày như vậy, Tần Trú đã sớm thăm dò được chút tính cách của Lâm Y Bạch, chỉ cần cậu kể đến chuyện trong nhà, Lâm Y Bạch liền sẽ đau lòng cho cậu, vì thế, Tần Trú bắt đầu bán thảm: "Ba mẹ của tôi không hề để tâm đến tôi, cũng không muốn nhìn thấy tôi."

"Ông tôi có tới ba đứa cháu trai, tôi cũng không phải là cháu trai duy nhất của ông ấy." Nói xong còn liếc mắt nhìn Lâm Y Bạch một cái, phi thường hâm mộ: "Cậu ở trong nhà nhất định rất hạnh phúc ha?"

Quả nhiên, Lâm Y Bạch càng thêm đau lòng: "Tôi chỉ là cùng họ đi ra ngoài một ngày, lúc trở về sẽ mang quà cho cậu, được không? Tần Tiểu Trú."

"Thật vậy chăng?"

Tần Trú hỏi.

"Thật sự.

"Lâm Y Bạch trả lời khẳng định. Tần Trú:"Vậy cậu sẽ mang đến cho tôi cái gì?"

Lâm Y Bạch tạm thời không thể nghĩ được, lại hỏi: "Cậu đã nghĩ đến là muốn gì chưa?"

Tần Trú cười khanh khách: "Kỳ thật tôi không nghĩ muốn lễ vật gì, cậu chính là lễ vật tốt nhất ông trời tặng cho tôi."

Lâm Y Bạch sửng sốt một chút, quả thực dở khóc dở cười: "Từ chỗ nào học được mấy thứ lung tung này vậy?"

Tần Trú chỉ chỉ TV, siêu nhỏ giọng nói: "Tôi nói cho cậu một bí mật nha, tôi trộm xem TV, ông nội cùng dì Hàn, còn có anh cả, anh hai, với cậu nữa, không có ai phát hiện ra cả, trên TV chính là nói như vậy."

Trời biết cậu vì muốn giữ Lâm Y Bạch lại mà thức đêm xem TV nhiều bao nhiêu, chỉ là bởi vì một câu "Em có thể học được ở trên TV

"của anh cả, cậu liền không chịu ngủ, nhất định chờ đến sau khi dì Hàn kiểm tra phòng xong, lặng lẽ đến phòng khách, tới xem TV để học tập, cậu rất thông minh còn biết đem tiếng TV chỉnh đến nhỏ nhất. Tần Trú nghĩ đến chính mình xem nhiều phân đoạn như vậy, nhất định có thể làm Bạch Bạch không rời xa mình! Lâm Y Bạch quả thực dở khóc dở cười:"Không cần lại đi học những cái thứ lung tung đó, cậu bây giờ còn nhỏ, căn bản không hiểu nó có ý tứ gì đâu."

Tần Trú không phục: "Tôi biết nó có ý gì, ý của nó chính là Bạch Bạch là người quan trọng nhất đối với tôi.

"Phim truyền hình nam sinh cùng nữ sinh nói rất nhiều những lời này, mỗi lần người nữ sinh kia đều rất cảm động, sao tới chỗ Bạch Bạch liền không sử dụng được vậy? Lòng Lâm Y Bạch đều mềm rồi, biết đứa nhỏ này khuyết thiếu cảm giác an toàn, xoa đầu Tần Trú:"Tần Tiểu Trú với tôi mà nói cũng rất quan trọng."

Tần Trú lập tức dẫm lên bậc thang đi: "Chúng ta đều là người quan trọng nhất của nhau."

Lâm Y Bạch cười: "Khoa trương rồi, Tần Tiểu Trú, chúng ta mới biết nhau được ba ngày."

Tần Trú nói có sách mách có chứng: "Nhưng chúng ta tương lai cả đời đều sẽ ở bên nhau."

Tần Trú mỗi lần nghe được hai chữ "cả đời

"này, đều cảm thấy đặc biệt thần thánh. Bạch Bạch sẽ bên mình cả đời, việc này đã chú định Bạch Bạch không giống những người khác, là một người vẫn luôn làm bạn của mình, sẽ không rời mình đi, cũng sẽ không không thích mình. Cho nên cậu nhất định không thể để cho Bạch Bạch đi rồi liền không trở lại. * Lâm Y Bạch hoàn hồn, lại lần nữa cường điệu trả lời, hắn nói cho ba mẹ cùng ông của mình:"Con phải ở lại chỗ này, bồi tiểu thiếu gia cùng nhau lớn lên."

Sau khi trò chuyện, ba người Lâm gia mới biết được Lâm Y Bạch ở chỗ này có được một người bạn rất tốt, chính là Tần gia tiểu thiếu gia, Tần gia tiểu thiếu gia vô cùng đáng thương, cha không thương mẹ không yêu, ông nội cũng không rảnh lo cho hắn, cho nên đối với Lâm Y Bạch, người bạn không dễ có được này rất quý trọng, mấy ngày nay vẫn luôn che chở cậu, đối với cậu rất tốt.

Lâm gia một nhà đều là người thành thật, nghe thấy Lâm Y Bạch nói như vậy, đối Tần Trú độ hảo cảm "tạch tạch tạch

"dâng lên, nếu là Tần Trú người này thật sự tốt giống với Lâm Y Bạch nói, như vậy Lâm Y Bạch đi theo bên cạnh hắn, cũng không tồi. Lâm Kiến thở dài:"Ngoan ngoãn, con nguyện ý ở lại nơi này, ta và ba mẹ con đều không có ý kiến, nhưng thời gian con phải ở chỗ này rất dài, ta cùng ba mẹ con đều phải về nhà, con một mình có thể chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!