Chương 3: Cậu nguyện ý làm tiểu quản gia cho tui hong?

Lâm Y Bạch quay đầu đi, thật sự nhịn không được trộm cười lên, nhóc con nhà ai sao lại đáng yêu như vậy.

Hắn nhìn chăm chăm cầu thang bên kia, nhóc con vừa mới té sửng sốt một cái chớp mắt, bộ dáng chuẩn bị khóc, sau lưng hắn một cậu bé lớn hơn không nhanh không chậm đi tới, thấy thế vội vàng nhắc nhở hắn: "Mọi người đều đang nhìn em kìa.

"Nhóc con nhẫn nhịn, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một nắm, cuối cùng vẫn là lòng tự trọng nhỏ chiến thắng, không có khóc, chỉ là làm một khuôn mặt đau khổ. Cậu bé lớn hơn kia nhẹ nhàng thở ra, duỗi tay muốn kéo cậu bé trên mặt đất lên, mà lúc này lại có thêm một cậu bé khác đi tới, nhìn thấy tình hình trước mặt, vui sướng khi người gặp họa:"Ha ha ha ha ha ha, anh, anh xem thằng bé lại té, thật buồn cười.

"Cậu bé ngồi dưới đất kia, rốt cuộc nhịn không được, oa một tiếng khóc ra. Cậu bé lớn hơn kia tức giận xoay người, quát:"Tần Sâm, em cười cái gì?"

Cậu nhóc vừa bị la kia, cũng chính là Tần Sâm, rõ ràng là một kẻ có tính cách lỗ mãng, ngay thẳng nói: "Tần Tiểu Trú té ngã, thật ngốc.

"Nói xong, lại bắt đầu cười. Vì thế, Tần Trú khóc càng lớn hơn. Dì Hàn thấy thế, nén cười đi qua, đem Tần Trú ẵm lên:"Tiểu thiếu gia, không khóc, ngã đau rồi phải không."

Tần Trú gật đầu, uỷ khuất nói: "Đau."

Dì Hàn trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, dụ dỗ nói: "Tiểu thiếu gia là tiểu nam tử hán, không sợ đau, lát nữa liền hết khóc, phải không?"

Tần Trú rõ ràng đã bị lừa, ngây ngốc gật đầu, nhưng lại mang thù nói: "Anh hai cười con."

Tần Sâm ngay thẳng giải thích, thập phần không phục: "Chính là rất buồn cười!"

Tần Trú thở phì phì, nhe răng liếc Tần Sâm, vẻ mặt hung ác.

Lâm Y Bạch nhìn từ đầu đến cuối, che lại trái tim nhỏ, sao có thể đáng yêu như vậy.

Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, sau này sao có thể biến thành bá đạo tổng tài ít nói ít cười? Lâm Y Bạch nghĩ không ra.

Không sai, vị vừa ra sân khấu liền xấu mặt, còn khóc lớn một hồi chính là Tần Trú, tổng tài bá đạo tương lai, Lâm Y Bạch nhìn non nửa quyển sách, đối với hắn ấn tượng còn rất sâu, lại không nghĩ tới Tần Trú khi còn nhỏ chính là tiểu cục cưng.

Về sau đi theo bên cạnh hắn, hẳn là một trải nghiệm thú vị.

Vừa rồi dì Hàn chứng kiến toàn bộ quá trình, không thiên vị một ai, nàng thả Tần Trú xuống, đi đến trước mặt Tần Sâm, ngồi xổm xuống: "Nhị thiếu gia, khi nãy tiểu thiếu gia té ngã, rất đau, y như lần trước con bị tiêm vậy."

Tần Sâm thay đổi sắc mặt: "Đau như vậy?

"Tần Trú hung hăng gật đầu. Tần Sâm mấp máy môi, biệt nữu nói:"Thật xin lỗi, Tần Tiểu Trú, anh không nên cười em.

"Tần Tiểu Trú đau như vậy, cậu còn cười, thật sự rất quá đáng. Tần Trú"hừ

"một tiếng, ngạo kiều quay đầu. Tần Sâm hạ giọng:"Lần trước ba mua cho anh một chiếc máy bay lớn, anh cho em mượn bay một vòng.

"Tần Trú vừa nghe tới cái này, lập tức vui vẻ, lại bắt đầu gọi từng tiếng anh hai ngắn, anh hai dài. Tần Việt nhìn hai đứa em trai, ôm ngực nhìn trời, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc:"Dỗ con nít không dễ chút nào!"

Dì Hàn nhìn hai anh em hòa thuận, cười nói: " Được rồi, ba vị thiếu gia, cùng dì qua bên này xem mặt tiểu quản gia tương lai của các con đi.

"Tần Trú vốn đang ríu rít, vừa nghe đến đây, lập tức không còn động tĩnh, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía bọn họ đang đứng, ánh mắt sáng lên. Lâm Y Bạch cảm giác được tiểu thiếu gia đang nhìn mình cười, cậu cũng cười với hắn. Sau Đó cậu dường như nhìn thấy Tần Trú thẹn thùng, trốn sau lưng Tần Việt, kéo góc áo hắn:"Anh cả..

"Tần Việt xoay người lại nhìn, Tần Trú đang nắm vạt áo hắn cũng xoay theo, không khác gì cái đuôi nhỏ. Tần Việt: Gì vậy? Sao lại không có ai? Vì thế hắn lại xoay người lần nữa, Tần Trú vẫn xoay theo, cho đến khi hắn bước sang chỗ khác, Tần Trú mới lảo đảo lắc lư mà dừng lại. Tần Việt kéo nhóc một cái:"Em di chuyển làm cái gì?"Tần Trú nhanh chóng nhìn thoáng qua hướng Tiểu quản gia, nhìn về phía Tần Việt với đôi mắt tròn xoe: "Anh cả, cho em chọn trước, được không?

"Tần Việt nhìn thoáng qua bảy Tiểu quản gia kia, liền hiểu rõ, bên trong có một nhóc con vừa trắng vừa xinh đẹp, so với búp bê Tây dương Tần Trú trộm giấu giống nhau như đúc, vừa nhìn liền biết là người mà Tần Trú sẽ chọn. Tần Việt đương nhiên sẽ không ngại nhường cho em út, nhưng anh lại nhìn thoáng qua đứa em trai ngốc khác:"Anh không có vấn đề gì, em cùng Tần Sâm thương lượng đi."

Vì thế Tần Trú lại đi mè nheo với Tần Sâm: "Anh hai, anh hai, em không cần máy bay lớn nữa, anh để em chọn trước đi."

Tần Sâm trước giờ luôn tuỳ tiện, lúc này trong lòng lại càng trượng nghĩa, giơ nắm tay lên: "Đi thôi, Tần Tiểu Trú, tới đó nào!

"Tần Trú hoan hô một tiếng, cũng giơ nắm tay nhỏ lên, chạy chậm đến trước mặt vị Tiểu quan gia dự bị. Tần Trú không hề nghi ngờ gì chính là một nhóc nhan khống, thích nhất là những đồ vật xinh đẹp, cho nên mục tiêu đã quá rõ ràng, kích động vọt tới trước mặt Lâm Y Bạch, e lệ duỗi tay, kéo tay nhỏ của Lâm Y Bạch, còn quơ quơ:"Cậu nguyện ý làm Tiểu quản gia cho tui hong?"

Lâm Y Bạch bị sự đáng yêu này làm cho rung động, gật mạnh đầu: "Nguyện ý, nguyện ý."Tần Trú vui vẻ hoan hô một tiếng, giơ lên đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người: "Anh cả, em chọn được rồi, em muốn cậu ấy làm quản gia cho mình."

Tần Việt cũng không ngoài ý muốn, Tần Sâm lại tò mò đi tới, xoay quanh Lâm Y Bạch hai vòng: "Cậu ấy thật đẹp, y như búp bê Tây Dương vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!