Tần Trú phản ứng rất nhanh, lập tức thay một gương mặt tươi cười: "Dì Hàn, sao dì lại tới đây?"
Dì Hàn: "Ta không tới thì không biết được, có người hơn nửa đêm trộm chạy tới phòng người khác đâu."
Tần Trú đảo mắt: "Không phải nửa đêm, con là buổi sáng hôm nay mới đến."
Đối mặt với đôi mắt dùng sức chớp của Tần Trú, Lâm Y Bạch chỉ có thể trái lương tâm gật gật đầu.
"Phải không?" dì Hàn hỏi, "Vì sao tôi lại thấy là có người nửa đêm trộm ra tới, mấy ngày hôm trước còn ở phòng khách......"
Tần Trú vội vàng đánh gãy lời dì Hàn nói, làm nũng: "Dì Hàn, con sai rồi, con thật sự muốn ngủ cùng với Bạch Bạch."
Dì Hàn: "Tôi nói không thể."
Tần Trú bĩu môi: "Vì sao chứ?"
Dì Hàn hỏi lại: "Tiểu thiếu gia à, vì cái gì mà một hai phải cùng nhau ngủ chứ?"
Tần Trú nhấp môi, hạ giọng: "Bởi vì con sợ hãi."
Lâm Y Bạch vội vàng nói: "Cũng do con đồng ý."
Dì Hàn sửng sốt, mày nhíu xuống: "Tiểu thiếu gia, không phải lá gan con lớn nhất sao?"
Tần Trú xoay đầu, không nói chuyện nữa.
Lâm Y Bạch thay cậu giải thích: "Tần Tiểu Trú là sợ có người cười nên mới không nói."
Tần Trú nhỏ giọng lẩm bẩm lầm bầm: "Tôi mới không có, tôi chính là người có lá gan lớn nhất."
Lâm Y Bạch nghe hắn nói, ngốc nghếch khen: "Đúng vậy, lá gan của ngươi lớn nhất."
Dì Hàn thở dài: "Tôi sẽ cố gắng thương lượng với Tần lão gia vậy."
Tần Trú lập tức vui vẻ: "Cảm ơn dì Hàn."
Dì Hàn liền đổi sang chuyện khác: "Nhưng không thể lại có lần sau, về sau có gặp tình huống này, phải nói trước với dì, đã biết chưa?"
Lâm Y Bạch: "Biết rồi ạ."
Tần Trú cũng gật mạnh đầu, miệng còn đặc biệt ngọt: "Đã biết, dì Hàn tốt nhất."
Dì Hàn không để mình bị đẩy vòng vòng: "Lần này các con không nghe lời, tự tiện đổi phòng, cần phải chịu trừng phạt."
Tần Trú làm bộ làm tịch thở dài: "Được rồi, dì Hàn tụi con phải làm gì?"
Nói là trừng phạt, kỳ thật là cho bọn họ làm thêm vài việc nhà, như vứt rác, bày biện vật phẩm gì đó, Tần Trú đã làm không ít lần, đối với việc này rất có kinh nghiệm."
Dì Hàn nghĩ nghĩ: "Quét rác, ba ngày, hai đứa cùng nhau làm."
Tần Trú không hề nghĩ ngợi: "Được ạ, con thích quét rác."
Lúc dì Hàn đi rồi, Tần Trú còn rất nghĩa khí mà nói với Lâm Y Bạch: "Bạch Bạch cậu yên tâm, mấy việc đó để tôi làm, là do tôi hại cậu thành ra như vậy."
Lâm Y Bạch đương nhiên sẽ không so đo với cậu: "Không có gì, bọn mình cùng nhau quét rác."
Tần Trú: "Không cần, Bạch Bạch nhìn tôi quét là được rồi."
Tuy rằng Tần Trú nói như vậy, nhưng lúc hắn cầm lấy cây chổi, trong nháy mắt kia, Lâm Y Bạch liền cảm thấy không thích hợp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!