Nghe xong, trong đầu Thẩm Chi Ngu liền hiện lên một câu: "Tranh quyền đoạt lợi, sự việc nào cũng có nguyên nhân."
Nàng hỏi Ngô Tu Tề:
"Trấn Vân Hầu phủ thuộc phe nào?"
Ngô Tu Tề ngơ ngác:
"Phe nào là sao?"
Quý Bình An ở bên giải thích:
"Nhà các ngươi ủng hộ vị Hoàng tử hay Hoàng nữ nào?"
Ngô Tu Tề lúng túng:
"… Ta không biết."
Hắn bình thường chỉ giao du với bạn bè trong kinh thành, chẳng mấy khi để tâm đến chuyện triều đình.
Quý Bình An cũng hiểu:
"Cha ngươi chắc cũng không dám bàn chuyện đó trước mặt ngươi."
Với dáng vẻ như Ngô Tu Tề, không khéo một ngày nào đó sẽ khiến cả nhà gặp họa.
Ngô Tu Tề nghe ra ý trào phúng trong lời nàng, định phản bác:
"Ngươi…"
Nhưng vừa thốt ra một chữ, hắn lại nhớ ra mạng mình vẫn đang nằm trong tay đối phương, lập tức im lặng.
Thẩm Chi Ngu biết không thể khai thác thêm, liền hạ mũi tên xuống.
Ngô Tu Tề lúc này mới dám nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi:
"Vậy… ngươi là Thất Công chúa sao?"
Thẩm Chi Ngu không trả lời. Quý Bình An lại nhận lời thay:
"Hẳn là vậy."
Ngô Tu Tề trợn tròn mắt:
"Thật sao? Thất Công chúa chưa chết?"
Quá kinh ngạc, hắn quên cả kính ngữ.
Quý Bình An hạ giọng:
"Cũng chưa chắc… biết đâu là quỷ."
Ngô Tu Tề há miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp thốt ra thì cả người đã ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Chi Ngu: "…"
Quý Bình An ho nhẹ một tiếng:
"Ta cũng không ngờ hắn yếu bóng vía đến vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!