Ngô Tu Tề vừa nhìn thấy Thẩm Chi Ngu xuất hiện, cả người liền chấn động như gặp phải chuyện không thể tin nổi.
Đôi mắt hắn co rút lại, giọng nói run rẩy, như đang rơi vào chính suy nghĩ của mình, lẩm bẩm:
"… Sao có thể như vậy?"
Theo lý mà nói, Thất Công chúa đã qua đời hai, ba tháng. Chẳng lẽ là Hoàng đế bí mật đưa Công chúa ra dân gian? Nhưng sao lại giống Thất Công chúa đến mức này?
Quý Bình An nghe rõ từng lời hắn nói, dù giọng nhỏ nhưng không thoát khỏi tai nàng.
Vừa bước vào, ánh mắt Thẩm Chi Ngu đã dừng trên người Ngô Tu Tề, lặp lại lời hắn:
"Thất Công chúa?"
Quý Bình An hơi híp mắt, thân thể vốn thả lỏng cũng hơi thẳng lên, ánh mắt lộ rõ cảnh giác. Nam nhân này rõ ràng biết thân phận của Thẩm Chi Ngu.
Ngô Tu Tề lúc này mới hoàn hồn, không nhịn được liếc nhìn Thẩm Chi Ngu, hỏi:
"Ngươi cũng là người trong thôn này?"
Thẩm Chi Ngu không phủ nhận, chỉ hỏi lại:
"Ngươi biết ta?"
Ngô Tu Tề tâm trí rối loạn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
"… Không quen biết, chỉ là dung mạo ngươi giống người ta từng gặp."
Quý Bình An tiếp lời, giọng điệu bình thản:
"Vậy ngươi biết Thất Công chúa?"
Ngô Tu Tề giật mình, tim như bị bóp nghẹt, cố gắng tổ chức ngôn ngữ, lắp bắp:
"Ngươi… chắc nghe nhầm rồi. Ta nói là Thất muội."
Gương mặt Quý Bình An không hề tin tưởng, chỉ nói:
"Ngươi ăn cơm trước đi. Ăn xong rồi nhớ lại những gì ngươi "quên"."
Nói xong, Quý Bình An và Thẩm Chi Ngu liếc nhau, cùng rời khỏi phòng.
Ánh nắng ngoài sân rực rỡ, cây cối xanh mướt, bóng râm mát rượi.
Hai người đứng dưới tán cây, không lo bị nắng gắt.
Quý Bình An kể lại chuyện vừa rồi:
"Hắn nói chẳng có câu nào thật, càng không phải người buôn bán gì cả."
Thẩm Chi Ngu đáp:
"Nói dối không cao minh."
Quý Bình An nhíu mày:
"Sao ta nghe câu đó thấy hơi kỳ kỳ? Ta cũng thông minh lắm chứ bộ."
Dù sao thì lời nói dối của nam nhân kia, đến nàng còn nhận ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!