Chương 20: (Vô Đề)

Mấy ngày trước.

Sau khi chia tay Quý Bình An, Mạnh Thủy Sơn không về nhà ngay mà đi đường vòng đến tìm mấy người cùng nhóm săn thú, định kể cho họ nghe chuyện về Quý Bình An.

Nàng đến nhà Vu Cốc trước — người bị thương nặng nhất hôm đó, bị lợn rừng húc vào đùi, suýt nữa mất một mảng thịt.

"Cốc Tử, chân ngươi giờ thế nào rồi?"

Vu Cốc thấy Mạnh Thủy Sơn đến thì vội vàng ngồi dậy, cười nói: 

"Nghỉ ngơi mấy ngày rồi, cũng gần khỏi hẳn."

Thấy nàng mang theo con mồi, hắn nói: 

"Ngươi lại lên núi à? Nhà ta không thiếu đồ ăn, ngươi không cần cứ mang tới."

"Chỉ là gà rừng với thỏ thôi, không vào sâu trong rừng. Các ngươi ăn thêm chút thịt, thân thể sẽ mau hồi phục."

Mạnh Thủy Sơn đặt con thỏ xuống, rồi nói đến chuyện chính: 

"Hôm nay ta gặp một người mới trên núi, bắn cung rất giỏi."

Vu Cốc nghe vậy thì hứng thú: 

"Ngươi đã nói là bắn cung giỏi thì chắc không tệ. Ngươi hỏi nàng có muốn gia nhập nhóm không?"

Thêm người thì ai cũng muốn, nhưng tìm được người phù hợp rất khó.

Săn thú là việc nguy hiểm, không thể chọn người nhát gan, gặp nguy hiểm là bỏ chạy. 

Chia tiền bán mồi cũng cần người tính tình ôn hòa, không tham lam, để sau này không cãi vã.

Quan trọng nhất là phải có kỹ thuật săn tốt. Những điều kiện này cộng lại, người phù hợp rất hiếm.

Dù có thì họ cũng đã có nhóm săn riêng.

Mạnh Thủy Sơn kể chi tiết: 

"Ta hỏi rồi, nàng nói sẽ suy nghĩ thêm."

"Cũng phải cân nhắc." Vu Cốc gật đầu. 

"Người đó ở thôn nào? Không biết ta có quen không."

"Quý Bình An, thôn Đại Liễu."

Vừa nghe xong, Vu Cốc sững người: 

"Ngươi nói ai?"

"Quý Bình An. Ngươi biết nàng à?"

Vu Cốc đang hứng khởi thì như bị dội gáo nước lạnh: 

"Ta sao lại không biết nàng. Đại Liễu thôn ai chẳng biết nàng là kẻ vô lại, cả ngày trêu mèo chọc chó, thích uống rượu. Làm sao biết săn thú được?"

Mạnh Thủy Sơn ngẩn người: 

"Có khi nào ngươi nhầm? Hay thôn đó có người trùng tên?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!