Khi các nàng đang trò chuyện, Tuế Tuế cũng vừa nấu cháo vừa lại gần góp vui. Quý Bình An không quên chia cho nàng một miếng bánh:
"Ăn ngon lắm."
Tuế Tuế tin tưởng a tỷ không chút nghi ngờ, cắn một miếng rồi mới nói:
"A tỷ… đắng quá."
Thẩm Chi Ngu liếc Quý Bình An một cái, ánh mắt lạnh như băng.
Mỗi người một miếng bánh nhỏ, trong bát cũng chẳng còn dư bao nhiêu.
Quý Bình An biết rõ, Thẩm Chi Ngu đúng là chưa khai sáng kỹ năng nấu nướng, nên nàng nhận lấy phần bánh cháy còn lại, ăn nốt cho xong.
—
Ăn xong điểm tâm, Tuế Tuế muốn cùng Thẩm Chi Ngu đi nhặt củi. Hôm trước nướng thỏ tốn khá nhiều củi, trong nhà giờ cũng gần hết.
Quý Bình An dặn dò:
"Được, thiếu củi thì đi nhặt, mệt thì về."
Tuế Tuế gật đầu:
"Vâng, a tỷ."
Nói xong, Quý Bình An quay sang Thẩm Chi Ngu:
"Ngươi không quen người trong thôn thì không cần chào hỏi. Nếu thấy phiền thì cứ về nhà."
Thôn nhỏ như vậy, chẳng có chuyện gì mới mẻ. Người ta tán gẫu đi tán gẫu lại cũng chỉ vài chuyện cũ.
Nàng chỉ lên núi một chuyến mà bị hỏi suốt mấy canh giờ, huống chi Thẩm Chi Ngu là người lạ, chắc chắn sẽ bị kéo hỏi đủ thứ.
Thẩm Chi Ngu đáp:
"Ta biết giữ chừng mực."
Giọng nàng lạnh nhạt, nhưng Quý Bình An lại thấy như vậy là vừa vặn:
"Nếu có ai kéo ngươi làm việc nhà, cứ nói như ngươi vừa nói là được."
Qua mấy ngày sống chung, nàng cũng nhận ra Thẩm Chi Ngu không phải kiểu người thích làm khổ bản thân.
Dù có ghét nàng, cũng không từ chối đồ ăn hay thuốc nàng đưa.
"Ta nói vậy có vấn đề gì không?"
Thẩm Chi Ngu cảm thấy lời của Càn nguyên như có ẩn ý.
Quý Bình An liền nói ngay:
"Ngươi nói chuyện nghe hay hơn ta, lý lẽ rõ ràng hơn ta, không thể tốt hơn được nữa."
Thẩm Chi Ngu "à" một tiếng, trong lòng gắn cho nàng cái nhãn "giả tạo".
Quý Bình An không nhịn được cong môi:
"Nếu thật có ai bắt nạt ngươi, ngươi cứ cứng rắn lên, đến chỗ đông người. Nếu không được thì cứ nói tên ta ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!