Chương 10: (Vô Đề)

Nghe Thẩm Chi Ngu nói vậy, Quý Bình An thở phào nhẹ nhõm — cuối cùng cũng có chuyện nàng làm được!

Rốt cuộc không phải tự vả mặt mình nữa!

"Ta cho ngươi năm mảnh vải bố, sẽ giúp ngươi tìm một bộ y phục. Tuy không phải đồ mới, nhưng đảm bảo sạch sẽ."

"Sau khi đun nước nóng xong, ngươi cứ mang thùng nước vào phòng tắm. Cửa có thể khóa lại, ta sẽ canh bên ngoài, không ai làm phiền."

Thẩm Chi Ngu ngẩng đầu hỏi: 

"Y phục của ngươi?"

Hiện tại trong nhà chỉ có ba người, y phục của Tuế Tuế thì nhỏ, vậy chỉ còn lại đồ của Càn nguyên.

Quý Bình An gật đầu: 

"Trong nhà chưa có đồ mới. Chờ ngươi khỏi hẳn, ta sẽ đưa ngươi và Tuế Tuế lên thị trấn mua vài bộ."

Thẩm Chi Ngu cụp mắt, muốn từ chối nhưng không nói ra được.

Tắm xong mà phải mặc lại đồ bẩn thì nàng càng không thể chịu nổi.

Thấy nàng gật đầu đồng ý, Quý Bình An cũng nhẹ nhõm.

Nàng đun nước nóng, xách vào nhà. Thẩm Chi Ngu định đóng cửa lại.

Cánh cửa gỗ đã bị mưa gió làm cong vênh, ngón tay nàng nhỏ, cố gắng mãi mà không chèn được vào khe khóa.

Quý Bình An vẫn luôn để ý, thấy vậy liền bước tới: 

"Để ta thử xem?"

Thẩm Chi Ngu nghiêng người tránh ra, thu tay lại. Nhưng vô tình chạm nhẹ vào cánh tay Quý Bình An — như một sợi lông vũ lướt qua.

Quý Bình An tập trung vào cánh cửa. Gỗ bị mưa làm phồng lên, một số chỗ nhô ra bất thường.

Nàng dùng lực, từ từ ép phần gỗ phồng xuống, đẩy mạnh vào khe khóa.

"Cạch" một tiếng, cửa đã khóa chặt. Thẩm Chi Ngu liếc nhìn nàng.

Cửa này chỉ có thể khóa từ ngoài, giờ bị kẹp chặt, nàng không thể mở ra bằng sức mình.

Trong phòng chỉ còn nàng và Quý Bình An. Nếu đối phương muốn làm gì, nàng không thể trốn.

Đây là "cơ hội" nàng cố tình để cho Quý Bình An.

Nếu đối phương thật sự có ý đồ, thì lúc này là thời điểm thuận lợi nhất.

Thẩm Chi Ngu âm thầm đếm ngược: mười, chín, tám, bảy…

Đếm đến năm, nàng cũng không rõ mình đang mong chờ điều gì, chỉ thấy đầu óc rối loạn.

Chưa kịp đếm hết, nàng đã cảm thấy cánh tay bị chạm nhẹ.

Tim nàng thắt lại — đối phương thậm chí không kiên nhẫn nổi mười giây.

Rõ ràng đã đoán trước, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cơn giận dữ.

Nếu vậy, thì vừa nãy ra tay với đám người kia để làm gì? Trả bạc xin lỗi để làm gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!