"Tình hình của anh ấy thế nào? Có nặng lắm không?
"Thiên Nhật nhìn Vương Lăng Phong sắc mặt trắng bệch đã mất đi ý thức nằm trên giường bệnh, trái tim không ngừng đau nhói. Phó Tự Xuyên đứng bên cạnh cậu, nhỏ giọng an ủi:"Phó chỉ huy khỏe lắm, sẽ không sao đâu.
"Hắn ta cũng đâu phải y sĩ, làm sao hắn biết tình trạng của anh được. Việc làm tốt nhất bây giờ là chờ đợi."Cậu cũng đang bị thương, mau qua bên kia tôi xem qua cho cậu."
Thiên Nhật lập tức xua tay:
"Không, không cần đâu. Tôi muốn ở đây với anh ấy."
Nhỡ anh ấy tỉnh lại mà không nhìn thấy cậu ở bên cạnh thì phải làm sao?
"Cậu ở lại cũng không giúp được gì. Cậu nghĩ xem, phó chỉ huy tỉnh lại mà thấy cậu bị thương sẽ c.h.ặ. t đ.ầ. u tôi mất. Xem như là cậu thương tôi, đi xử lý vết thương đi."
"Chuyện này…"
"Đi, qua đây, không tốn nhiều thời gian đâu.
"Phó Tự Xuyên lập tức nắm cổ tay cậu kéo đi. Mập Áo bị hắn kéo xuống, một mảng xanh tím chạy dọc từ bả vai xuống ngang lưng. Phó Tự Xuyên đã từng chứng kiến nhiều vết thương còn nặng hơn nhiều, hắn không thèm chớp mắt lấy một cái, dùng thuốc bôi lên toàn bộ phần da bị bầm tím. Động tác của hắn không biết nặng nhẹ, khiến Thiên Nhật đau đến nhe răng. Đợi cơn tra tấn qua đi, Thiên Nhật mới được thả về chỗ của Vương Lăng Phong. Lúc này y sĩ cũng đã hoàn thành việc chữa trị cho anh, mệt mỏi tháo khẩu trang. Thiên Nhật thấy vậy lập tức chạy tới bên cạnh y sĩ, hỏi thăm:"Tình hình của Lăng Phong thế nào rồi?
"Y sĩ nhìn thấy người đến là cậu cũng không hề bài xích. Dù sao thì cô cũng đã biết rõ thái độ của Vương Lăng Phong đối với người này là gì."Trạng thái của phó chỉ huy khá ổn, chân chỉ bị gãy một đoạn, nội tạng chỉ bị động một chút, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn rồi.
"Đối với trình độ y tế hiện tại, gãy chân có thể chữa lành trong vòng vài ngày là chuyện thường. Y sĩ nói rồi rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người. Thiên Nhật không hiểu rõ về y thuật, nhìn Vương Lăng Phong sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trái tim vẫn luôn không ngừng đau đớn. Cậu tiến tới bên cạnh giường, chậm rãi ngồi xuống. Cậu nắm lấy bàn tay to lớn đang đặt ngang người của anh, nhẹ nhàng đan mười ngón tay vào với nhau."Lăng Phong, anh mau tỉnh lại đi." Thiên Nhật mím môi, hơi nước phủ kín tầm nhìn, dường như chỉ cần chớp mắt một cái là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cậu gục đầu xuống giường, dùng ga đệm trắng muốt lau đi nước mắt.
Lỡ như anh bất ngờ tỉnh lại, cậu không thể để anh nhìn thấy được.
Rõ ràng đã tự hứa với lòng sẽ yên phận làm một kẻ thế thân, ăn ngon ngủ ngon, không để ý đến những thứ mình không nên để ý.
Vậy mà chẳng biết từ khi nào, cậu lại đặt anh vào trong lòng mình, chân trọng từng chút một.
Có lẽ chính cậu cũng không biết chắc trọng lượng của anh đối với bản thân mình nặng bao nhiêu.
Bóng tối bao trùm, không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Thiên Nhật quơ loạn tay ra bốn phía, chẳng thể chạm vào bất cứ thứ gì.
Cậu dùng hết sức lực của bản thân, hét thật lớn: "Lăng Phong, Lăng Phong… anh ở đâu?"
Bóng tối đen đặc nuốt chửng toàn bộ âm thanh, ngay cả tiếng vọng lời nói của chính cậu cũng không thể nghe thấy.
Điều này càng khiến cậu cảm thấy khủng hoảng.
Cậu sợ hãi chạy nhanh trong bóng tối, mong muốn chạy thoát khỏi bóng tối vô tận thế nhưng chạy đến khi cơ thể mệt lả, bóng tối vẫn bao trùm xung quanh cậu.
Đại não gào thét nói rằng không thể từ bỏ tuy nhiên cơ thể cậu đã mất hết sức lực, ngã khuỵu xuống mặt đất cứng rắn cũng chỉ toàn một màu đen.
Cậu hoảng sợ nắm c.h.ặ. t t.a. y bàn tay: "Lăng Phong, rốt cuộc anh đang ở đâu?"
"Lăng Phong… Lăng Phong!"
"Rốt cuộc em ấy bị làm sao? Không phải cô bảo em ấy chỉ bị thương nhẹ thôi à?"
"Cậu ấy đúng là không có gì đáng ngại. Điều tôi nói là sự thật."
"Không có gì đáng ngại? Không có gì đáng ngại tại sao em ấy lại cứ hôn mê không chịu tỉnh?"
"Lăng Phong, tôi biết cậu lo lắng cho cậu ấy, thế nhưng cậu cũng nên bình tĩnh lại." Phó Tự Xuyên đứng bên cạnh lên tiếng hòa giải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!