Vương Lăng Phong không đáp lại, anh trầm mặc đi tới bên cạnh, vòng tay ôm lấy cậu.
Thiên Nhật có thể cảm nhận được tâm trạng của anh không được tốt.
Cậu chủ động vòng tay ôm lấy anh.
Bàn tay rộng lớn bao lấy eo nhỏ, cái ôm của anh mạnh mẽ đến mức siết cậu phát đau.
Thiên Nhật nín nhịn, vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của anh an ủi:
"Đừng sợ, đừng sợ, em ở đây. Xảy ra chuyện gì? Có thể kể cho em không?"
"Ừm.
"Vương Lăng Phong đáp lại cậu bằng một âm giọng mũi. Thiên Nhật:"...
"Ừ cái gì? Ừ là ý gì? Trong lòng không khỏi bất mãn, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận sự thật. Vì những bữa ăn no sau này, cậu không thể không nhịn nhục. Thiên Nhật học theo những gì cậu xem được trên phim truyền hình, bàn tay không ngừng vuốt dọc sống lưng của anh biểu thị an ủi. Mà anh từ đầu đến cuối đều gục đầu trong hõm vai cậu, không có phản ứng. Thiên Nhật:"...
"Rốt cuộc là muốn ôm đến bao giờ? Cậu biết cái ôm này là miễn phí nhưng đồ miễn phí cũng phải có hạn sử dụng chứ. Vào lúc cái eo nhỏ của cậu sắp chịu không nổi nữa, Vương Lăng Phong cuối cùng cũng có phản ứng. Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen đặc nhìn cậu, chuyên chú đến mức cậu có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt anh. Bàn tay to lớn của anh chậm rãi buông lỏng:"Em đáng yêu thật đấy!"
Thiên Nhật trừng mắt: "..."
"Anh… anh chọc em!
"Anh vuốt nhẹ một bên má phải của cậu, cảm nhận xúc cảm mềm nhịn nơi đầu ngón tay. Bao nhiêu lo lắng trong lòng đều tan biến toàn bộ. Anh dịu dàng nở nụ cười:"Ai bảo bảo bối của anh quá đáng yêu cơ chứ."
"Ai… ai là bảo bối của anh chứ!"
"Tiểu đáng yêu trước mặt anh này."
Thiên Nhật bị chọc đến mức mặt đỏ bừng, dáng vẻ không khác gì mèo nhỏ dơ móng vuốt, đập một nhát lên bàn tay to lớn đang làm loạn trên má mình: "Bệnh thần kinh!"
"Ha ha, em có đói không?
"Cậu khẽ lắc đầu. Vừa mới ăn một bát cháo xong, bụng vẫn còn khá đầy."Anh đói quá, nhà có gì ăn không em?"
Thiên Nhật ghét bỏ đẩy người ra: "Anh ở ngoài cả ngày, chẳng lẽ chưa ăn gì chắc."
Vương Lăng Phong nhào tới ôm lấy cậu, không khác gì chó lớn đang làm nũng: "Anh nói thật mà."
"Nhà không có gì ăn đâu. Anh ra ngoài mà ăn."
"Đừng mà, anh không còn sức nữa, em nấu cho anh đi."
Thiên Nhật cạn lời, thử đẩy anh hai cái: "Tránh ra…"
Vương Lăng Phong sống c.h.ế. t không rời, lắc đầu nguây nguẩy: "Đừng mà, hai ngày liền đều phục vụ em, anh thật sự không còn sức nữa rồi."
Thiên Nhật: "...
"Cái đồ không biết xấu hổ này. Vương Lăng Phong ở trong lòng cậu, cười cười lấy lòng. Dáng vẻ rõ ràng nếu cậu không thỏa hiệp thì anh cũng sẽ không buông tha. Cậu đấu không lại sự mặt dày của anh, chỉ có thể bung cờ trắng đầu hàng."Buông em ra, anh dính thế này em làm sao đi nấu cơm được."
"Quả nhiên bảo bối vẫn thương anh nhất!
"Nụ cười trên mặt anh càng tươi, dáng vẻ cực kì thành thật. Thiên Nhật đe dọa:"Đừng có chọc em."
Cậu ôm theo eo nhức mỏi, tiến vào trong phòng bếp.
Thời gian cậu ở đây cũng đã lâu nhưng này là lần đầu tiên cậu phải tự mình vào bếp, còn là để làm đồ ăn cho anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!