Chương 17: (Vô Đề)

Trong lúc hắn không biết phải làm sao thì phía sau đột ngột xuất hiện một luồng gió thoảng.

Toàn bộ cửa của căn phòng đã bị đóng chặt, ở đâu có gió lùa vào?

*Bịch*

Âm thanh đồ vật rơi trên mặt đất ngay sau lưng hắn.

Hà Thiên Nhật bất ngờ ngồi bật dậy, đập vào mắt hắn là hình ảnh Phó Xuân vừa mới đánh ngất Vương Trì Việt.

Phó Xuân là cận vệ được Vương Lăng Phong coi trọng nhất, Hà Thiên Nhật tiếp xúc với y đã lâu nhưng rất ít lần nhìn được dáng vẻ khác thường của y.

Vậy mà hiện tại, hắn lại có thể dễ dàng nhìn thấy đau lòng cùng hối lỗi ở trong mắt y.

"Thuộc hạ tắc trách, xin ngài trị tội.

"Đều là lỗi của y, nếu như y không lơ là cảnh giác thì công tử Thiên Nhật sẽ không bị người của Vương Trì Việt bắt đi. Ngài ấy càng không cần phải chịu những thương tổn lớn đến như vậy. Đợi thái tử điện hạ trở về mà nhìn thấy ngài ấy thế này, số phận của y quả thật khó mà định trước. Hà Thiên Nhật thấy Phó Xuân không khác gì thấy ngọn cỏ cứu mạng. Hắn lập tức nở nụ cười đã rất lâu rồi không hiện hữu:"Mau đứng lên, ngươi đợi ta một chút.

"Trong thời gian ngắn, người của Vương Trì Việt chắc chắn sẽ không thể nhận ra được điểm khác thường. Hà Thiên Nhật muốn dùng thời gian này, viết trước một bức thư. Hắn luôn có cảm giác, mình cần phải viết nó ngay lập tức. Hà Thiên Nhật dùng tốc độ cực nhanh để viết, sau một nén hương, hắn gấp tờ giấy lại, giao cho Phó Xuân:"Ngươi giúp ta bảo quản thứ này.

"Phó Xuân không hề nghi ngờ, lập tức nhận lấy đút vào n.g.ự. c áo. Sau đó lại quỳ gối trước mặt Hà Thiên Nhật:"Để ta hộ tống công tử rời khỏi đây trước."

Hà Thiên Nhật dùng ống tay áo lau vết m.á. u trên mặt, gật nhẹ đầu: "Được, cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội."

Hà Thiên Nhật vốn dĩ đã rất gầy, ở trong Đông Cung một thời gian, khó khăn lắm mới thêm được chút thịt, nào ngờ chút thịt tích góp ấy lại vì bị nhốt trong đại lao mà tiêu sạch sẽ.

Phó Xuân dễ dàng cõng Hà Thiên Nhật lên sau lưng.

Nơi này nằm sâu trong hoàng cung, là Phó Xuân khó khăn lắm mới bám theo người của Vương Trì Việt để tìm đến đây.

Y võ công cao thể lực tốt, nhưng mang theo một người như Hà Thiên Nhật trên lưng không thể tránh khỏi bó chân bó tay.

Thời điểm bọn họ chưa tìm được đường chạy thoát thì đám người Vương Trì Việt đã có động tĩnh.

"Bọn chúng phát hiện ra chúng ta rồi."

"Công tử bám thật chắc, ta sẽ đưa ngài trở về an toàn." Phó Xuân nuốt một ngụm nước bọt, hơi thở đã dần trở nên nặng nề.

"Bọn chúng ở bên đó, mau bắt chúng lại."

"Chúng ta bị phát hiện rồi."

"Mau chạy!

"Phó Xuân cõng theo Hà Thiên Nhật, vừa phải né những mũi tên đám người kia b.ắ. n ra, vừa phải tìm đường thoát thân. Hai người dẫn đi vào bước đường cùng, tiến thoái lưỡng nan. Hà Thiên Nhật ở trên lưng y, cắn chặt môi."Công tử, ngài đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngài thật tốt!

"Y mặc kệ vết thương dưới chân đang không ngừng đổ máu, mang theo Hà Thiên Nhật chạy lên góc khuất của tường thành. Ánh lửa ngày càng gần, bám riết không tha."Cứ như vậy không phải là cách, ngươi thả ta xuống trước!"

"Không được, công tử."

"Đây là mệnh lệnh."

"Công tử!

"Đám người Vương Trì Việt đuổi theo ngày càng gần, cứ tiếp tục như vậy, cả hai chắc chắn sẽ đều rơi vào tay gã ta. Hà Thiên Nhật hít sâu một hơi, nếu hắn không làm gì, Lăng Phong sẽ gặp nguy hiểm. Hắn dùng hết sức còn lại của bản thân, thoát khỏi lưng của Phó Xuân:"Ta ở lại cầm chân bọn chúng, ngươi trở về gọi người tới giúp.

Còn nữa, giúp ta gửi lá thư đó cho Lăng Phong!"

"Không được!" Phó Xuân cứng đầu không đồng tình, y không thể để công tử ở lại đây chịu khổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!