Chương 326: (Vô Đề)

Đại khái là đang nói chuyện cùng hệ thống, An Cửu có chút thất thần.

Nàng không nhớ bản thân ngồi trên giường hỉ từ khi nào, ký ức giống như xảy ra vấn đề, vui mừng ầm ĩ xung quanh phảng phất như một con sông, mà nàng đang lênh đênh trên đó, bị lôi kéo ngồi trên thuyền nhỏ, mới đột nhiên có cảm giác làm đến nơi đến chốn.

Đến đây, quá trình đón tân nương đã xong, kế tiếp tân lang phải ra ngoài tiếp đãi khách khứa, nàng sẽ ở lại nơi này, một mình chờ.

An Cửu sớm đã quen thuộc tất cả quá trình, yên lặng chờ đợi.

Nhưng Bùi Tịch luôn khiến người ta có chút ngoài dự đoán.

An Cửu mới ngồi xuống, hắn liền phân phó người bưng đồ ăn nóng hôi hổi tới, để trên bàn, bảo An Cửu đói bụng ăn một chút.

Trong ngày tân hôn, tân nương luôn không có thời gian ăn cơm, cũng không được ăn cái gì.

Không biết quy củ này từ đâu mà có.

Bùi Tịch đưa xong thức ăn cũng không dừng lại lâu, ngoài phòng khách còn đang đợi hắn đi kính rượu, liền mang theo người rời đi, trong phòng chỉ còn tân nương và Lâm Thanh Nghiên làm bạn với nàng.

Bên tai truyền đến tiếng cửa khép lại, sau đó là tiếng của Lâm Thanh Nghiên: "Sao huynh ấy biết cô chưa ăn cơm? Thật săn sóc."

An Cửu nghĩ, đương nhiên biết, lúc trước nàng gả cho Minh vương, liền đói đến bụng reo lên, sau đó bị ép ăn một bụng quả khô.

Việc này nàng vẫn luôn nhớ, trước khi chuẩn bị cho hôn sự lần này, liền vô tình oán giận một câu, không ngờ hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Lâm Thanh Nghiên bưng chén tới, trong chén là từng viên bánh trôi tròn vo trắng như tuyết, bảo An Cửu dùng muỗng múc ăn, trời rét lạnh, một chén bánh trôi ngọt vào bụng, tay chân có chút lạnh băng cũng nóng lên.

Ngoài phòng truyền đến âm thanh ồn ào, phòng tân hôn cách đại sảnh yến tiệc có chút xa, cũng có thể cơ hồ nghe được tiếng người sôi nổi, thỉnh thoảng tiếng cười mời rượu, tất cả mọi người cực kỳ vui.

Trong bầu không khí náo nhiệt như vậy, nội tâm An Cửu lại cực kỳ bình tĩnh.

Nàng thậm chí có thể nghe thấy giọng mình bình đạm như thường: "Thanh Nghiên, cô giúp ta cầm chén ra, cô cũng tìm chút đồ ăn đi, không phải cô cũng chưa ăn cơm tối sao?"

"Chỉ là một mình cô......

"Lâm Thanh Nghiên có chút chần chờ. An Cửu nói:"Không sao, chỉ một lúc thôi, ta cũng không phải đứa trẻ cần ai chăm."

An Cửu không có nhà mẹ đẻ, tất nhiên cũng không có nha hoàn hồi môn, nàng lại không quen thị nữ Dược Vương Cốc hầu hạ, lần này xuất giá bên cạnh chỉ có Lâm Thanh Nghiên làm bạn. Kim Yến Uyển vốn cũng muốn đến, nhưng đúng lúc mẹ kế nàng ta bệnh nặng, liền chỉ gửi quà đến.

Lâm Thanh Nghiên vừa nghe, sờ bụng trống rỗng, cũng không xấu hổ gật đầu, chỉ chốc lát liền ra cửa.

Phòng tân hôn hiện tại An Cửu ở, chính là phòng Bùi Tịch.

Sau khi Lâm Thanh Nghiên rời khỏi đây, nàng tự mình vén khăn voan, mở ngăn bí mật kia ra.

Vị trí của chiếc bình trong ngăn bí mật không thay đổi chút nào, chủ nhân vẫn chưa phát hiện bí mật mình che giấu sớm đã bị phát hiện.

An Cửu cầm lấy bình ngọc, đi đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng rút nút bình, rót hai con trùng nhỏ trong suốt vào trong chén rượu.

Toàn thân trùng nhỏ trong suốt, rơi vào rượu liền không thấy bóng dáng, tựa hồ hoà vào rượu, theo nàng biết, cổ trùng này phải tiếp xúc với m.á. u thịt con người mới có thể thức tỉnh.

Trong suốt quá trình, An Cửu không có nửa phần hoảng loạn, tay cũng không run dù một chút.

Sau đó nàng trả bình ngọc về chỗ cũ, một lần nữa đóng ngăn bí mật, tiếp đến ngồi trở lại mép giường hỉ, trùm khăn voan.

Khi Lâm Thanh Nghiên trở về, chưa từng phát hiện bất kì dị thường nào.

Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, hết thảy như thường.

Lâm Thanh Nghiên vừa trở về liền vui vẻ nói: "Hạ đại ca ở hỉ yến so rượu với người ta, nghe nói có người tìm chàng ấy khiêu chiến so kiếm, thua liền uống rượu, náo nhiệt lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!