An Cửu duỗi tay cầm một phần thiệp mời lên, rũ mắt nhìn thoáng qua, chữ trên giấy đỏ thẫm đoan chính trang nhã, nhìn không ra nửa điểm có lệ, chỉ nét chữ thôi cũng đã thể hiện sự trịnh trọng của người viết.
"Chữ của chàng rất đẹp."
An Cửu nhịn không được cảm thán một câu, lại giống như lơ đãng hỏi: "Ta có thể xem bảng chữ mẫu trước kia chàng luyện không?"
Bùi Tịch cúi đầu viết thϊếp cưới, nghe vậy cười nói: "Tất nhiên có thể, bảng chữ mẫu đều ở trên kệ sách."
Hắn đối với nàng không chút phòng vệ, An Cửu lại rất hiếm vào thư phòng hắn, đại tiểu thư không học vấn không nghề nghiệp, đối với nơi như thư phòng hẳn là cũng không cảm thấy hứng thú, tùy tiện vào ngược lại sẽ khiến hắn cảnh giác.
Quả nhiên, lần này An Cửu nhắc tới, hắn không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Ngược lại An Cửu cũng không xem lung tung, tùy ý tìm mấy bảng mẫu luyện chữ rồi luyện vài chữ, sau đó lại như chán ghét mà ném bút.
Mỗi ngày sau đó, khi Bùi Tịch tiến vào, nàng cũng tới tùy ý lật xem vài cuốn sách.
Như là không muốn xa hắn, cho nên mỗi ngày mới đến bồi hắn.
Ngày nọ, An Cửu tìm thấy một cái hộp gỗ giấu trên giá.
Nàng mở hộp gỗ ra, chỉ thấy bên trong có rất nhiều thư, còn chưa thấy rõ trên thư viết gì, bởi vì nàng vừa mở hộp ra, hộp gỗ liền đột nhiên bị cướp đi.
Nam nhân đốt ngón tay thon dài, nắm chặt hộp gỗ, bởi vì dùng sức quá mức, xương ngón tay đều trắng bệch.
Một đôi mắt đen kịt, bình tĩnh nhìn nàng, ngữ điệu không khỏi trầm xuống: "Nàng nhìn thấy gì?
"An Cửu ngẩn người, giữa mày dần dần nhăn lại. Trong ánh mắt nam nhân chứa sự thấp thỏm, thiếu nữ không vui mà mở miệng:"Bùi Tịch, có phải chàng lén lút truyền tin với người khác sau lưng ta?"
Lời vừa nói ra, thần sắc Bùi Tịch ngược lại dãn ra, trên mặt lại có một chút ý cười.
"Không có." Hắn nói, tùy tay đặt hộp gỗ lên bàn, duỗi tay ôm eo thiếu nữ, hôn lên môi đỏ đang chu lên của nàng.
"Đừng tức giận, đó là bệnh tình của một số người bệnh, y giả không thể tùy ý công khai tình trạng của người bệnh, đây là tôn trọng người ta, không phải cố ý không cho nàng xem.
"Lời hắn nói rất đường hoàng, An Cửu cũng không tiếp tục dây dưa nữa, dù sao như vậy là đủ rồi. Nàng hừ một tiếng, cũng không kiên trì muốn xem cái hộp kia, chỉ nói:"Tốt nhất chàng đừng có gạt ta."
Hầu kết nam nhân di chuyển, sau một lúc lâu trầm giọng nói: "Sẽ không, về sau chuyện gì ta cũng sẽ nói với nàng."
Sau khi thành thân, hắn sẽ không giấu giếm nàng bất cứ điều gì.
Bởi vì độc phát thường xuyên, hôn sự của hai người định rất gần, chỉ một tháng sau.
Cuối tháng mười, tuyết rơi ở Dược Vương Cốc.
Cũng là trong đêm tuyết đó, Bùi Tịch lại một lần nữa độc phát.
Lần này An Cửu không giống lần trước, chỉ ngồi yên ở trong phòng ngây ngốc nhìn hắn, nam nhân vẫn trói bản thân vào cột giường, lúc này toàn bộ quá trình hắn thậm chí đều không tỉnh táo.
Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gào rống thống khổ, An Cửu lặng yên đi đến đầu giường, ấn nút mở cơ quan, mở ra một ngăn bí mật, trong đó tìm thấy bình sứ nhỏ đựng cổ song sinh.
Có hình chiếu của hệ thống, hết thảy bí mật của Bùi Tịch đều không thể gạt được nàng.
Nàng biết trong hộp gỗ chính là thư bọn họ gửi cho nhau lúc trước dưới thân phận Phi Y, cũng biết hắn giấu cổ song sinh ở đâu.
Sở dĩ để hắn thấy, là vì lấp đầy lỗ hổng logic.
An Cửu làm việc xưa nay như vậy, chưa bao giờ đánh trận không chuẩn bị.
Nàng nhẹ nhàng lấy cái bình ra, mở nút bình, liền thấy bên trong hai con trùng trong suốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!