Lâm Thính mua một túi hạt dẻ rang bên cạnh, vừa lột vỏ vừa ăn, vừa cảm thán: "Quả nhiên là một thế giới ngôn tình, ngay cả hoạt động của hoa khôi cũng đa dạng đến bất ngờ, lại hoàn toàn hợp lý."
Hôm nay chắc chắn không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, vậy cứ ở lại xem họ để thư giãn, an ủi cái tâm hồn đã bị đả kích của nàng.
Trong đám người ồn ào hỗn độn, không biết ai đó bỗng nhiên hỏi một câu: "Ngươi thích xem lắm à?"
Nàng vô tư thuận miệng đáp: "Đẹp, thích." Trả lời xong mới thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, bên cạnh nàng không phải Đoạn Linh thì là ai?
"Đoạn đại nhân?" Lâm Thính nhìn thấy hắn, mắt sáng lên, trong lòng ôm một túi hạt dẻ rang, trên tay vẫn cầm một viên hạt dẻ vừa mới lột vỏ vàng óng. Lời nói của nàng cũng mang theo mùi thơm ngọt của hạt dẻ.
Đoạn Linh nhìn Lâm Thính một cái, rồi lại nhìn viên hạt dẻ trên tay nàng.
Lâm Thính vội ném viên hạt dẻ đã lột vào túi: "Vừa rồi người đông quá, ta không tìm thấy ngươi, cứ tưởng ngươi đã về Bắc Trấn Phủ Tư rồi chứ." Hắn không phải đang vội về Bắc Trấn Phủ Tư sao? Sao vẫn còn ở đây?
Hắn nhìn hoa khôi và nam tử trên xe hoa: "Tạm thời không về nữa."
Nàng nghi hoặc: "Tại sao?"
"Xem hoa khôi."
Lâm Thính tin hắn . Nàng kết luận Đoạn Linh có chuyện khác cần làm, cũng không đào sâu thêm. Chuyện này đối với nàng không quan trọng, nhiệm vụ mới là quan trọng.
Nàng lại bắt đầu rục rịch.
Dân chúng đang chăm chú xem hoa khôi, ngoài những người phía sau muốn chen vào, những người phía trước gần như không hề nhúc nhích, giống như một bức tường thịt người sống.
Giờ họ đang ở vị trí gần xe hoa, chắc chắn sẽ không xảy ra tình trạng chen lấn như lúc đầu. Lâm Thính buộc phải thừa nhận rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để ôm lấy Đoạn Linh.
Thật đáng tiếc.
Đối mặt với những thất bại liên tiếp, nàng đã bắt đầu nghĩ đến việc dùng mê dược với hắn, sau đó tìm một nơi muốn ôm kiểu gì cũng được.
Nhưng suy nghĩ là một chuyện, thực tế lại tàn khốc. Với thân phận như Đoạn Linh, nếu có thể dễ dàng bị nàng hạ mê dược, thì hắn đã c.h.ế. t trăm ngàn lần rồi, làm sao có thể sống sót đến bây giờ.
Phải nghĩ ra cách khác...
Lâm Thính lén lút nhìn Đoạn Linh bằng khóe mắt, phát hiện hắn thực sự đang xem màn biểu diễn của hoa khôi.
Đoạn Linh nhìn về phía xe hoa, nhưng lại nhận ra nàng đang lén lút nhìn mình: "Lâm Thất cô nương không phải thấy màn biểu diễn của hoa khôi đẹp sao? Sao bây giờ lại nhìn ta, không xem hoa khôi nữa?"
Lâm Thính vừa định trả lời, mũi nàng khẽ động, ngửi thấy một mùi m.á. u tươi thoang thoảng.
Mùi m.á. u tươi ở đâu ra?
Tiếng kèn xô na và trống đồng loạt vang lên, chiếc xe hoa chở hoa khôi dần dần đi về phía phố Đông, chuẩn bị rời khỏi Phố Tây.
Ngửi thấy mùi m.á. u tươi, tâm trí Lâm Thính bị phân tán, không nhìn xuống nữa. Khứu giác nàng nhạy bén, rất nhanh đã tìm ra nguồn gốc của mùi m.á. u tươi.
Là cổ tay của Đoạn Linh.
"Ngươi bị thương? Từ lúc nào vậy?" Nàng cúi đầu, có thể thấy bao cổ tay của hắn đã sẫm màu hơn, khả năng rất cao là bị m.á. u thấm ướt.
Đoạn Linh đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết, là vết thương do hắn tự cắt ở cổ tay đã bị nứt ra.
Hắn không trả lời nàng, nhưng thanh Tú Xuân đao bên hông đã kêu "coong" một tiếng, rồi trong nháy mắt lướt qua đám đông, mang theo sát khí nguy hiểm c*m v** chiếc cầu hoa phía sau hoa khôi.
Một nhát đao bất ngờ khiến mọi người có mặt kinh hô, đồng loạt lùi lại vài bước. Lâm Thính cũng không rõ nội tình, nhìn về phía cầu hoa bị cắm Tú Xuân đao. Có m.á. u theo lưỡi đao nhỏ xuống xe hoa.
Một người dân kinh hãi nói: "Máu! Cầu hoa chẳng lẽ giấu người?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!