Chương 22: (Vô Đề)

Đào Chu lần đầu tiên biết Lâm Thính có tài giả giọng, có thể phát ra nhiều âm thanh khác nhau.

Đoạn Linh dùng ngón tay gõ nhịp trên mép bàn, ánh mắt hờ hững không nhìn nàng thêm lần nào, quay đầu nhìn đám lá rụng bên cạnh: "Ngươi… cũng là người Tô Châu?"

Câu hỏi này ẩn chứa cạm bẫy, Lâm Thính phản ứng nhanh nhạy. Nàng nhìn sườn mặt đẹp như ngọc của hắn, ung dung đáp: "Quan gia nói sai rồi, ta không phải người Tô Châu. Ta và hắn đều là người Dương Châu, Lâm Trạch."

Hắn cười khẽ: "Là ta nhớ nhầm, thất lễ rồi. Xin hỏi cô nương đây xưng hô thế nào?"

"Ta họ Tiền."

Nghe nàng nói mình họ Tiền, Đoạn Linh liền gọi nàng là Tiền cô nương: "Phó Trì ngày trước có gửi thư về Dương Châu, ngươi có mang theo bên mình không?"

Lâm Thính gặp chiêu phá chiêu: "Ta vội vã đến kinh thành, không nghĩ nhiều như vậy, cũng không mang theo những lá thư hắn viết cho ta. Quan gia muốn những lá thư đó làm gì? Có thể dựa vào đó để tra ra tung tích của hắn sao?"

"Có lẽ là được."

"Nếu đã vậy, ta lập tức viết thư về Dương Châu, sai hạ nhân trong nhà gửi thư đến đây." Lâm Thính nói dối không cần bản nháp, thật sự nhập vai vị hôn thê của Phó Trì.

Khóe môi Đoạn Linh khẽ cong lên, vô thức liếc nhìn bàn tay nàng đặt trên đầu gối, không vội dời đi mà nhìn thêm hai lần. Hắn không từ chối: "Phiền Tiền cô nương rồi."

"Đây là điều ta nên làm."

Lâm Thính đương nhiên không có thư Phó Trì viết, nhưng điều đó không thể ngăn cản nàng nói dối. Nói dối mà thôi, ai mà chẳng biết? Dù sao qua hôm nay, thế gian này sẽ không còn "Tiền cô nương" nào nữa.

Tiếp đó, Đoạn Linh lại hỏi nàng vài câu, Lâm Thính đều trả lời không chút sơ hở.

Đào Chu từ đầu đến cuối không nói lời nào, thấp thỏm lo lắng nghe bọn họ nói chuyện, kìm nén ý muốn rời đi. Bởi vì Lâm Thính trước kia luôn nói xấu Đoạn Linh, nên nàng nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy không tự nhiên.

Thoáng chốc, ba mươi phút trôi qua. Lâm Thính không muốn tiếp tục chây ì với Đoạn Linh nữa, nói càng nhiều càng dễ lộ sơ hở.

Nàng giả vờ ho khan vài tiếng.

Đoạn Linh ngước mắt nhìn nàng, Lâm Thính đầy vẻ xin lỗi: "Quan gia, thân thể ta không tốt, không thể ở bên ngoài lâu quá, đã đến lúc phải về rồi. Chờ nhận được thư, ta sẽ tự mình đưa đến quan phủ."

Hắn không hề giữ vẻ quan cách, ôn hòa nói: "Thân thể quan trọng, không đáng ngại. Không biết Tiền cô nương có thể viết lại địa chỉ ở kinh thành, để chúng ta tiện thông báo tin tức liên quan đến Phó Trì cho ngươi không?"

Lâm Thính: "… Được."

Đoạn Linh: "Người đâu, mang giấy bút mực lên đây, đưa cho Tiền cô nương."

Lâm Thính nhìn không một chút chột dạ, tiến lên cầm bút viết xuống một dãy địa chỉ. Địa chỉ không giả, kinh thành quả thật có nơi này, nhưng không có nàng ở đó.

Viết xong, nàng hai tay dâng tờ giấy cho hắn.

Ánh mắt hai người giao nhau trong chớp lát, Đoạn Linh lại một lần nữa dừng lại trên đôi mắt nàng một lúc, sau đó nhận lấy tờ giấy còn thoang thoảng mùi mực chưa khô, rũ mắt xem.

Nét chữ này…

Hắn nhớ đến tờ giấy viết "Ta thích ngươi" nhận được hôm đó.

Trên giấy, nét chữ linh động thanh tú, rất có thần thái riêng, khác hẳn với nét chữ sơ sài, cẩu thả hôm đó. Hai nét chữ rõ ràng không giống nhau, nhưng không hiểu sao Đoạn Linh lại nhớ đến tờ giấy kia.

Hắn lẩm nhẩm địa chỉ viết trên giấy, trong đầu hiện lên khách đ**m tương ứng, rồi tiện tay đưa nó cho Cẩm Y Vệ, hờ hững nhìn về phía Lâm Thính: "Tiền cô nương đi thong thả."

"Phiền toái quan gia."

Lâm Thính từ khoảnh khắc Đoạn Linh nhận lấy tờ giấy đã luôn lén lút để ý sắc mặt hắn, thấy hắn biểu cảm bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó, khi viết lá thư kia nàng dùng tay trái, còn bây giờ dùng tay phải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!