Chương 14: (Vô Đề)

Có một cô nương đến gần Lâm Thính, mùi phấn son nồng nặc xộc vào mũi. Nàng nâng mắt, nhìn thẳng đối phương. Đó là một gương mặt xa lạ, Lâm Thính chưa từng gặp qua, càng không quen biết.

Cô nương nhíu đôi mày liễu, mím môi đỏ: "Ngươi chính là Lâm Thất cô nương?"

"Phải, còn ngươi là…"

Nàng ta cười nói: "Ta là nữ nhi của Hình Bộ viên ngoại lang Trần Thịnh, cứ gọi ta A Khương là được. Ta thường nghe Đoạn Tam cô nương nhắc đến ngươi, nói ngươi xinh đẹp, hôm nay gặp, quả nhiên là mỹ nhân."

Lâm Thính là ai chứ, lăn lộn ở thương trường bao năm nàng đã luyện được tính cách khéo léo. Nàng đáp ngay: "Đâu có, ta thấy Trần tỷ tỷ đây mới là đại mỹ nhân."

A Khương biết rõ Lâm Thính chỉ nói lời khách sáo, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ.

Ở bàn bên cạnh, mấy cô nương đang xì xào bàn tán về Đoạn Linh. Lâm Thính ngồi gần nên nghe rõ mồn một: "Đoạn công tử bây giờ vẫn chưa thành hôn nhỉ?"

"Đúng đó."

Lâm Thính thầm nghĩ, Đoạn Linh đời này chắc chắn không thành hôn. Bởi vì hắn quá hoàn mỹ, cho nên tác giả chưa thể tìm ra cho hắn một mối nào "môn đăng hậu đối", cho nên hắn chính là mệnh định "goá phụ" một quả, một chút diễm phúc cũng không có. Hắn tồn tại trong một cuốn truyện "hạn chế" mà còn thanh tâm quả dục hơn cả hòa thượng.

Nàng thoải mái ngồi đó, tai nghe tám hướng, thu nhận hết mọi chuyện phiếm. Nghe một lát, nàng nghe thấy một tiếng hệ thống mang điềm báo không lành: "Kích hoạt nhiệm vụ nữ phụ độc ác: Hãy nắm lấy tay Đoạn Linh. Thời hạn: năm ngày."

"Lại nữa?"

Lâm Thính quên mất mình đang ở trong tiệc, đột ngột đứng phắt dậy.

Chân Đoạn Linh vừa mới bước vào bàn tiệc, sau lưng đã nhìn thấy Lâm Thính ở khu nữ khách đứng lên. Bên nam khách nhìn rất rõ. Một vài người cho rằng có chuyện gì xảy ra, đồng loạt ngẩng đầu.

Đây là tiệc sinh nhật của Đoạn Hinh Ninh, Đoạn Linh không thể làm ngơ, đứng dậy đi qua định hỏi tình hình thế nào. Đến gần, hắn phát hiện ánh mắt Lâm Thính liếc nhìn qua, dường như rơi xuống… tay hắn. Đoạn Linh vô thức nhúc nhích ngón tay.

Ánh mắt của Lâm Thính chỉ thoáng dừng lại trên Đoạn Linh trong một khoảnh khắc rồi nhanh chóng rời đi, tựa như cái nhìn vừa rồi chỉ là một cái lướt qua vô tình, không mang theo bất kỳ ý tứ nào khác.

Chẳng hiểu vì sao, bước chân đang đi của Đoạn Linh lại đột nhiên khựng lại, hắn chỉ đứng đó lặng thinh, dõi mắt nhìn về phía nàng.

Nghe thấy tiếng động, Đoạn Hinh Ninh vội vàng chạy tới, lướt qua người hắn và đầy lo lắng nhìn Lâm Thính. Phát hiện sắc mặt nàng không được tốt, Đoạn Hinh Ninh hỏi: "Nhạc Duẫn, có phải ngươi không khỏe ở chỗ nào không?"

Bấy giờ, Lâm Thính mới hậu tri hậu giác nhận ra có không ít ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Phản ứng đột ngột vừa rồi của nàng đã gây chú ý quá mức, thế là nàng vội khom người, ghé vào tai Đoạn Hinh Ninh thì thầm vài câu.

Mày Đoạn Hinh Ninh giãn ra, nàng đỡ Lâm Thính ngồi xuống ghế. Sau đó, nàng sai nha hoàn đi nấu một chén canh thược dược cam thảo mang tới. Bởi vì để tránh Đoạn Hinh Ninh nghi ngờ, Lâm Thính đành phải nói dối rằng mình bị chuột rút nên mới đột ngột đứng lên.

Thực ra, ban đầu Đoạn Hinh Ninh có đề nghị Lâm Thính sang sương phòng nghỉ ngơi, nhưng nàng lại kiên quyết muốn ở lại.

Thấy Lâm Thính một mực nài nỉ, Đoạn Hinh Ninh hiểu lầm rằng nàng đang cố ý giữ thể diện cho mình, không muốn làm hỏng không khí tiệc sinh nhật. 

Canh thược dược cam thảo có thể giảm bớt triệu chứng chuột rút. Đoạn Hinh Ninh từng uống khi thân thể không khỏe, nay muốn Lâm Thính thử xem. Nàng không quên dặn dò: "Nếu có chỗ nào không khỏe, ngươi nhất định phải nói cho ta đấy."

Lâm Thính cố gắng lấy lại tinh thần, miễn cưỡng làm ra vẻ như không có chuyện gì, mỉm cười đáp: "Được rồi."

Chuyện này chỉ như một đoạn nhạc đệm nhỏ, không hề gây nên sóng gió gì lớn, cũng chẳng ảnh hưởng đến hứng thú của các vị khách. Họ tiếp tục trò chuyện vui vẻ, trong yến hội tiếng ca tiếng đàn hòa lẫn vào nhau, ánh nến đan xen, không khí ca múa tưng bừng.

Sự việc đã được giải quyết, Đoạn Linh cũng không có lý do gì để nán lại, hắn trở về chỗ ngồi ở phía nam.

Vị trí của hắn vừa vặn ở giữa hai tấm bình phong chạm trổ. Chẳng hiểu là ảo giác hay thật, Đoạn Linh cứ có cảm giác một luồng ánh mắt đang dõi theo bàn tay hắn, mang theo một ý vị khó tả.

Sau một khắc, một vị khách tới kính rượu và bắt chuyện làm quen. Đoạn Linh nâng chén rượu lên uống, luồng ánh mắt kia vẫn còn đó. Cảm giác tuy không mạnh, nhưng lại rất rõ ràng, hẳn là người này đã cố gắng che giấu nó đi.

Thế nhưng, với trực giác nhạy bén của một Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ, hắn vẫn có thể cảm nhận được kịp thời và thậm chí xác định được phương hướng của nó.

Nhân lúc vị khách kia vừa dứt lời rời đi, hắn rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn về phía khe hở của tấm bình phong. Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy được năm người, và Lâm Thính đang ở giữa đám đông ấy.

Đoạn Linh khẽ đảo mắt lướt qua bốn nữ tử còn lại, rồi dừng lại trên gương mặt thanh tú của Lâm Thính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!