Chương 295: (Hoàn)

"Em... em cũng vậy, Ngọc Lan thật sự rất tuyệt vời!" Khương Nam hưởng ứng.

Tống Ngọc Lan bật cười:

"Thôi nào, các chị khen em quá lời rồi. Lần này em đến đây sẽ dự định ở lại Bằng Thành một thời gian, muốn mở thêm hai chi nhánh nữa."

"Trùng hợp thật, chị cũng đang nghĩ y như thế!"

Đôi mắt Đào Tử sáng lên.

Cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên trong suốt cả năm đã thu về tổng cộng 190 vạn, phần lớn doanh thu là từ 6 tháng đầu năm 1982. Điều này chứng tỏ nền kinh tế của Bằng Thành đang phát triển nhanh chóng.

Theo tỉ lệ cổ phần thì số tiền chia cho từng người như sau: Tống Ngọc Lan nắm giữ 30% cổ phần, nhận được 57 vạn.

Đào Tử nắm 25%, nhận 47,5 vạn.

Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân mỗi người có 17% cổ phần, nhận 32,3 vạn.

Khương Nam, với 11% cổ phần, nhận được 20,9 vạn.

"Em có thể nhận được 20,9 vạn thật sao? Mọi người không đùa chứ!" Khương Nam sửng sốt.

Đào Tử cũng ngạc nhiên, gật đầu đồng tình:

"Dù đã biết từ trước là lợi nhuận nhiều, nhưng việc có thể nhận gần 50 vạn trong một năm thật sự rất khó tin."

Tống Ngọc Lan đưa sổ sách cho hai người:

"Xem qua mà tự tính lại đi, nếu không có gì sai sót thì ký tên và ấn dấu tay vào."

Đào Tử xua tay:

"Chị đã tính rồi, với lại làm sao chị lại không tin em được chứ."

Em cũng tin chị mà Khương Nam ký tên rồi nghĩ ngợi một lúc, sau đó ký luôn thay Chu Thế Văn và đóng dấu tay. Cô ấy giải thích qua loa:

"Trước khi em đến thì anh ấy đã nhờ em ký thay rồi."

"Ôi, có vẻ như Khương Nam của chúng ta đã có nơi để nương tựa rồi" Đào Tử trêu đùa.

"Không có đâu, chị Đào Tử đừng nói lung tung mà" Khương Nam đỏ mặt phủ nhận.

Tống Ngọc Lan khẽ mỉm cười nhìn hai người đùa giỡn, đợi cho đến khi không khí trở lại bình thường mới tiếp tục nói: "Về phần cửa hàng vật liệu xây dựng thì mở thêm hai chi nhánh ở Bằng Thành là đủ rồi. Tài chính hiện tại của chúng ta cũng đủ mạnh.

Em đã tính toán, với khoản dự trữ 200 vạn còn lại trong tài khoản, chi phí cho hoạt động sẽ được đảm bảo. Số tiền chia cho mọi người tùy mọi người sử dụng, cửa hàng sẽ không cần thêm vốn đầu tư nữa.Em tính toán kỹ lưỡng thế này, đúng là học sinh ưu tú của Thanh Hoa" Đào Tử cảm thán.

Tống Ngọc Lan ký vào sổ sách rồi đóng dấu phần của cô và Lục Trạch Dân.

---

Mọi việc liên quan đến cửa hàng vật liệu xây dựng đã được sắp xếp ổn thỏa. Họ quyết định giao cửa hàng lại cho tân phó giám đốc mới được đề bạt, chính là Tống Đại Cường. Vào ngày cưới của Đào Tử và Lý Phục, điều bất ngờ là Trần Chiêu lại xuất hiện.

Trần Chiêu dự lễ rồi ngồi lặng lẽ trong góc, nhìn cặp đôi làm lễ và được đưa vào phòng tân hôn.

Khi cô dâu chú rể ra ngoài mời rượu, Trần Chiêu nâng ly chúc mừng từ xa rồi rời đi mà không nói lời nào. Đào Tử nhìn theo bóng lưng anh ấy nhưng không đuổi theo, chỉ nhẹ nhàng khoác tay Lý Phục và cùng anh ấy uống cạn chén rượu giao bôi.

Ba năm sau, Tống Ngọc Lan và Khương Nam tốt nghiệp đại học.

Ông bà nội Khương cùng gia đình nhà họ Tống đều đứng bên cạnh hai cô gái, Lục Trạch Dân đã mời một thợ chụp ảnh đến để chụp ảnh kỷ niệm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!