Chương 293: (Vô Đề)

Lục Trạch Dân dùng hết sức kéo Tống Ngọc Lan lại, rồi đưa sợi dây thừng cho Khương Nam: Buộc vào eo đi.

Khương Nam vội vàng làm theo lời anh.

Mười phút sau, cả ba người thành công lên chiếc xuồng cao tốc, nhưng lúc này Tống Ngọc Lan đã rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Ngọc Lan!

Giọng Khương Nam run rẩy, nhìn Lục Trạch Dân đang thực hiện hô hấp nhân tạo cho Tống Ngọc Lan.

Khụ khụ! Tống Ngọc Lan khạc ra một ngụm nước, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Lục Trạch Dân quay sang Đại Hùng:

"Có quần áo khô không?"

"Có, nhưng là đồ đàn ông, dùng tạm đi." Đại Hùng đưa một chiếc áo khoác cỡ lớn cho Lục Trạch Dân.

Lục Trạch Dân lập tức xé toạc chiếc váy dính chặt vào người Tống Ngọc Lan, nước và m.á. u từ vết thương rỉ ra, làn da trắng bệch do ngâm lâu trong nước.

Mặc dù đang bất tỉnh nhưng lông mày của Tống Ngọc Lan vẫn khẽ nhíu lại vì đau đớn.

Lục Trạch Dân mở nắp bình nước ra, nhẹ nhàng rửa vết thương cho cô, sau đó cẩn thận dùng vải khô băng bó lại vết thương.

Sau khi xử lý xong, hai người đàn ông khác lật thuyền lên và leo lên xuồng, một trong số đó là Chu Thế Văn.

Chu Thế Văn ngay lập tức nhìn về phía Khương Nam, thấy cô ấy an toàn thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Khương Nam thấy khuôn mặt bầm tím của Chu Thế Văn, giật mình hỏi: Anh bị làm sao thế?

Chu Thế Văn khẽ lắc đầu, trả lời nhẹ nhàng: Không sao đâu.

Đại Hùng nhìn về phía đám đàn em:

"Mọi người đã đủ, đi thôi!"

Chiếc xuồng cao tốc nhanh chóng rời đi, không khí trên xuồng chìm trong sự im lặng ngột ngạt.

Một giờ sau, bờ biển hiện ra trước mắt.

Sau khi lên bờ, Lục Trạch Dân bế Tống Ngọc Lan lên xe, dùng chăn đắp lên người cô. Xong xuôi, anh bất ngờ quay lại và đ.ấ. m thẳng vào mặt Chu Thế Văn!

Á! Khương Nam sợ hãi trước tình huống đột ngột này.

Chu Thế Văn khẽ cắn lưỡi, dùng lưỡi kiểm tra phần bị đấm, rồi mỉm cười nhìn Khương Nam: Em lên xe trước đi.

Khương Nam bối rối nhưng biết đây không phải lúc để hỏi nên cô lập tức lên xe.

Đại Hùng vội vàng lao tới đứng giữa hai người:

"Có gì thì từ từ nói! Đánh đ.ấ. m làm gì!"

"Chu Thế Văn, anh là đàn ông mà lại để phụ nữ đi làm chuyện nguy hiểm à?" Lục Trạch Dân gằn giọng, ánh mắt đầy sát khí, chỉ thẳng vào mặt Chu Thế Văn:

"Anh cố ý đẩy tôi ra ngoài phải không?"

Chu Thế Văn liếc nhìn về phía xe nơi Khương Nam đang ngồi, đáp bình tĩnh:

"Anh không còn cách nào khác. Nhân lực thì chỉ có vài người, còn em lại bị chấn thương lưng, anh đành phải để vợ của em giúp. Khi nào cô ấy tỉnh lại thì anh nhất định sẽ xin lỗi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!