Chương 29: Màu thứ hai trông đẹp hơn

"Sao huynh còn chưa ngủ? Có phải không ngủ được?"

Mơ một giấc mơ.

Là ác mộng sao?

Xem như vậy đi.

"Đừng buồn...... Ta kể chuyện cười cho huynh nhé?"

Có lẽ ánh trăng tối nay quá yên lặng, cũng có lẽ thân phận Phi Y này khiến Bùi Tịch có được cảm giác an toàn ngắn ngủi.

Khi nhìn thấy tờ giấy do con cú mang về, hắn vậy mà bắt đầu nói chuyện với nàng.

Thậm chí...... Không tự giác thổ lộ phiền muộn trong lòng với nàng.

Chuyện như vậy, Bùi Tịch không có khả năng làm, nhưng Phi Y có thể. Mà nàng vĩnh viễn sẽ không biết, người trao đổi thư với nàng kỳ thật không phải người trong lòng, mà là tên què ban ngày khiến nàng chán ghét.

Cú mèo lại bay tới, đậu trên cửa sổ, tròng mắt cam vàng tròn xoe, đáng yêu cực kỳ.

An Cửu lấy một nắm cơm rang từ hộp trái cây trên bàn, đưa đến trước mặt cú đưa tin.

Cú mèo nghiêng đầu nhìn nàng một cái, lại nhìn cơm rang trong lòng bàn tay nàng, thờ ơ.

Sao mày không ăn?

An Cửu nghĩ nghĩ, nhớ tới tựa hồ cú mèo không giống chim thường, nó là loài chim ăn thịt, không ăn cơm quả.

An Cửu bất đắc dĩ cất cơm rang, lại cẩn thận duỗi tay vuốt v e tên nhóc tròn vo này vài cái, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà đọc thư.

Không sai, nói chuyện phiếm là phụ, chơi với chim mới là chuyện đứng đắn!

Mở giấy viết thư ra, bên trên viết bốn chữ: Chuyện cười gì?

An Cửu suy tư một lúc, đặt bút bắt đầu viết:

"Có một ngày gấu nhỏ cắt móng tay, sau đó nó liền biến thành...... Tiểu có thể! Ha ha ha ha có buồn cười không!"

* Gấu nhỏ nguyên văn là: , tiểu có thể nguyên văn là , gấu nhỏ cắt móng tay có nghĩa là mất bộ chữ phía dưới, còn lại

Bùi Tịch nhận được tin, trước khi mở ra đáy lòng hắn còn có vài phần tò mò, nhưng khi nhìn thấy chuyện cười trên giấy kia, hắn nhất thời không nói lên lời.

Chẳng lẽ năng lực cảm xúc của hắn kém như thế?

Nếu không sao một chút suy nghĩ muốn cười cũng không có?

Hắn trả lời bằng 6 dấu chấm: ......

Nhưng kỳ dị chính là, sau khi đọc xong mẩu chuyện cười này, buồn bực nơi đáy lòng hắn bất tri bất giác tan đi, bởi vì tất cả đều biến thành cạn lời.

An Cửu nhận được tin, bĩu môi, ném tờ giấy sang một bên, bắt cú mèo bắt đầu nghịch.

Cú mèo này được thuần dưỡng cực kỳ tốt, cho dù nàng nghịch lông nó như thế nào cũng không chạy, nhiều nhất chỉ mổ nhẹ vào tay nàng, ngoan ngoãn vô cùng.

Nghịch đủ rồi, An Cửu trả lời thư.

Xem ra Bùi Tịch không thể lĩnh hội mị lực của chuyện cười thời đại mới.

"Ta lại kể cho huynh chuyện khác?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!