Chương 19: Ta mới không phải phu nhân của huynh đâu

Những người khác tuy cũng không khỏi nhíu mày, nhưng không chịu ảnh hưởng quá lớn.

Đặc biệt là Bùi Tịch, đẩy xe lăn đến trước thi thể, mặt không đổi sắc xem xét một lát, giơ tay nói với A Thất:

"Găng tay và chủy thủ."

A Thất ngồi xổm xuống, từ chỗ trống dưới xe lăn lấy ra một cái rương gỗ không nhỏ, vừa mở ra bên trong chứa đầy dược liệu và công cụ.

Khẩu trang băng gạc, găng tay, các loại chai lọ vại bình, còn có nhíp kẹp đồ và chủy thủ nhỏ.

An Cửu trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn một màn này.

Nàng cho rằng Bùi Tịch chỉ là trung y, kiểu dùng dược liệu và châm cứu, không nghĩ tới còn có lý thuyết về phương diện Tây y.

An Cửu cuối cùng cũng biết, xe lăn này vì sao làm lớn như vậy, cảm tưởng như đây là xe con, bên trong mang theo hòm thuốc tùy thân của hắn.

Bùi Tịch đeo găng tay, dùng đao nhỏ rạch một chỗ da thi thể, sau một lúc lâu cẩn thận quan sát, toàn bộ quá trình không một chút nhíu mày.

Tất cả người xung quanh đều ngừng thở theo dõi, tận lực không quấy rầy hắn.

Miệng vết thương nho nhỏ kia thoạt nhìn vẫn chưa dị thường, Bùi Tịch trầm ngâm một lát, từ hòm thuốc lấy ra một bình sứ nhỏ, mở nắp bình để sát vào miệng vết thương.

Miệng bình vừa mở, tất cả mọi người đều ngửi thấy một mùi tanh quái dị, nhưng trong mùi tanh lại trộn lẫn vài phần thơm ngọt.

Khi mùi tanh ngọt vừa toả ra, thi thể kia đột nhiên có động tĩnh. Dường như có cái gì đó thoáng động đậy dưới da chỗ gần vết thương, khiến làn da nổi lên từng cục nhỏ, nhanh chóng bò về hướng miệng vết thương!

"Đây là cái thứ quỷ gì thế!"

Hạ Tử Kình bị dọa sốc, đột nhiên lùi về phía sau, cách khá xa, suýt nữa tông cửa chạy.

Sắc mặt Lâm Thanh Nghiên cũng trắng bệch, hít sâu nói: Hẳn là cổ.

Lúc này Bùi Tịch đã thu lại bình sứ, một lần nữa đậy nắp, những con trùng nhỏ bò dưới da thi thể rất nhanh dừng lại, một lần nữa khôi phục bình tĩnh.

Hắn giải thích:

"Không sai, đúng là cổ trùng, có người hạ cổ này cho thi thể, dùng cổ thao túng thi thể di chuyển, không phải dịch bệnh gì."

Thần sắc Chu Ngọc Lễ khó coi:

"Người đó vì sao làm như vậy? Hắn khiến thi thể đi lại nhưng không đả thương người, đây là vì sao?"

Bùi Tịch lắc đầu:

"Ta không biết, Bùi mỗ chỉ là một đại phu, không phải cổ sư, không nhận ra đây là cổ gì, tất nhiên cũng không biết tác dụng. Nhưng ta thấy, đối phương tựa hồ chỉ muốn thu hút chú ý."

Lời này mọi người đều nghe hiểu được, thành Bình Lan nằm dưới sự cai trị của Hoa Sơn, có thể gây chú ý tới cũng chỉ có phái Hoa Sơn

Hề Quang Sa nghi hoặc hỏi:

"Cổ sư không phải thường hoạt động ở Nam Cương sao? Sao lại đến thành Bình Lan? Chẳng lẽ phái Hoa Sơn chúng ta có người kết thù với cổ sư?"

Chu Ngọc Lễ khẽ cắn môi, ngay sau đó chấp tay với Bùi Tịch, khom người hành lễ:

"Cho dù như thế nào, đa tạ Thiếu cốc chủ ra tay. Nếu không phải Thiếu cốc chủ, đến nay chúng ta cũng không biết chân tướng. Kế tiếp phái Hoa Sơn ta sẽ phái người đi tìm cổ sư kia, không phiền ngài nữa."

Bùi Tịch hơi gật đầu, tươi cười ôn nhã: Không cần cảm ơn.

Sau khi điều tra rõ nguyên nhân, nhóm người An Cửu liền tách khỏi ba người Hoa Sơn, ba huynh muội kia muốn giải thích tình huống với môn phái, An Cửu cùng Bùi Tịch về khách đi3m.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!