Chương 9: Che Ô Cùng Bùi Giác

Thời tiết tháng Sáu thất thường, mới một giây trước còn nắng ráo rực rỡ, giây sau đã mây đen kéo đến, mưa trút như thác đổ.

Đường Điềm đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cơn mưa xối xả ngoài trời, đầu óc trống rỗng, cứ thế mà ngẩn người.

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng còi xe, trong biệt thự cũng vang lên tiếng bước chân có chút hỗn loạn, cô mới quay đầu nhìn lại.

Liễu Hiểu Chi và Lưu Huệ Hoa mỗi người cầm một chiếc ô, gương mặt Liễu Hiểu Chi trông rất lo lắng, như thể sợ mấy vị tiên sinh bị ướt mưa.

Đường Điềm ban đầu tưởng bấy nhiêu người đi đón là đủ rồi, nên không có ý định ra ngoài, nhưng lại bị Lưu Huệ Hoa để ý thấy.

Cũng không phải vì mắt của Lưu Huệ Hoa quá tinh, mà là vừa liếc một cái đã thấy Đường Điềm đứng bên cửa sổ, nhìn cơn mưa ngoài kia, ánh mắt cô có phần đờ đẫn, giống như một bức tượng điêu khắc tinh xảo xinh đẹp, vô cùng thu hút ánh nhìn.

Ngoài Liễu Hiểu Chi chỉ chú tâm vào mấy vị tiên sinh, những người còn lại đều liếc nhìn Đường Điềm, nhưng cũng không để tâm quá lâu.

Chỉ có Lưu Huệ Hoa là không ưa nổi cái vẻ thảnh thơi của cô. Dù số người che ô cho mấy vị tiên sinh đã đủ, nhưng… thì sao chứ?

"Đường Điềm, mau lại đây, ở đây còn một cái ô nữa." Giọng nói của Lưu Huệ Hoa vang to, gọi cô cùng đi che ô cho mấy vị tiên sinh.

Đường Điềm không từ chối, vừa nói vừa đi về phía cửa chính biệt thự:

"Mấy người đi trước đi, tôi theo sau."

Lưu Huệ Hoa thấy đạt được mục đích thì không gây khó dễ nữa, bung ô rồi bước vào màn mưa xối xả.

Đường Điềm bước ra cửa, lấy hai cây ô treo trên giá trước cửa biệt thự, mở một cây ra, những giọt nước mưa rơi xuống hòa lẫn vào cơn mưa đang trút.

Vài người giúp việc phía trước bước vội về phía những chiếc xe, Đường Điềm cũng chỉ cách họ vài bước.

Cô nghiêng nhẹ chiếc ô, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời u ám, cơn mưa này xem chừng chưa thể ngớt ngay được.

Vài chiếc xe sang trọng dừng cách đó không xa, người đầu tiên bước xuống là Ôn Thiệu Hàn, người gần anh nhất là Liễu Hiểu Chi thì chần chừ, cứ như muốn phân thân ra mấy người, không muốn để ai khác che ô cho mấy vị tiên sinh.

Trịnh Lệ Ngọc vừa định đưa ô ra thì đã thấy tài xế từ trong xe bước xuống, nhanh tay che ô cho Ôn Thiệu Hàn.

Ánh mắt của tài xế nhìn các cô có phần trách móc: sao lại chậm như vậy? Ông chủ đã xuống xe rồi mà vẫn chưa ai che ô cho ngài ấy.

Ôn Thiệu Hàn là người điềm đạm, dù bị ướt một chút cũng không giận hay tỏ thái độ khó chịu gì.

Lưu Huệ Hoa và Trịnh Lệ Ngọc hiểu rõ ánh mắt trách móc của tài xế, liền cảm thấy oan ức. Không phải họ chậm, mà là do hành động lưỡng lự của Liễu Hiểu Chi khiến họ cũng do dự theo.

Ôn Thiệu Hàn vừa đi về phía biệt thự được mấy bước thì nhìn thấy Đường Điềm đang đi sau cùng. Hình ảnh cô hôm trước vô tình va phải anh, lúc cánh tay lướt nhẹ qua người anh lại bất chợt hiện lên trong đầu.

Đường Điềm thấy anh nhìn qua, liền lên tiếng: "Ôn tiên sinh."

Ôn Thiệu Hàn khẽ gật đầu với cô, lướt qua vai cô mà đi.

"Đường Điềm, lại đây."

Cửa kính một chiếc xe sang phía trước hạ xuống, nửa gương mặt của chị Ngô ở ghế phụ hiện ra trước tầm mắt Đường Điềm.

Cô nhanh chóng bước tới: "Chị Ngô."

Chị Ngô nhìn mấy người giúp việc đang chen nhau trước xe của Thẩm Yến Lễ, tức đến mức suýt phát điên. Chen lấn như vậy để làm gì? Mà cây ô duy nhất trong xe lại bị tài xế bỏ quên ở công ty.

Đường Điềm liếc nhìn ghế sau, thấy Bùi Giác đang ngồi bên trong.

"Chị Ngô, em cầm hai cây ô, một cây cho chị, vậy làm phiền Phó tiên sinh tự che ô vậy."

Nghe vậy, cơn tức của chị Ngô cũng dịu xuống. Cô gái đang đứng dưới mưa trước mặt này nhìn sao cũng không giống loại người có tâm tư xấu xa, lại còn thực sự rất xinh đẹp nữa. Nếu không phải xuất thân quá kém, chị còn từng nghĩ đến việc ký hợp đồng với cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!