Vì chuyện xảy ra quá đột ngột, khi những người còn lại trong phòng ăn kịp phản ứng thì Ôn Thiệu Hàn đã sải bước rời khỏi nhà ăn.
Phó Hi quét mắt nhìn Đường Điềm từ trên xuống dưới, biết cô không cố ý, dù sao thì anh đứng dậy quá bất ngờ, đúng lúc Thiệu Hàn đi sát qua nên va phải cũng không phải điều gì lạ.
Anh thấy cô vô thức dùng tay trái xoa vai phải, bờ vai cô rất gầy, xương quai xanh lộ ra trắng trẻo và tinh tế.
"Không sao chứ?"
Hiếm khi Phó Hi mở miệng quan tâm, có lẽ là vì anh cũng gián tiếp khiến cô bị va trúng, nên bỗng dưng có chút đồng cảm.
Nhưng vừa hỏi xong anh đã hối hận, người trước mặt lại là kiểu phụ nữ biết tận dụng thời cơ trèo lên cao, lỡ đâu lại tưởng anh có ý với cô...
Đường Điềm chỉ nghĩ anh tiện miệng hỏi, buông tay khỏi vai phải: "Không sao, không đau."
Phó Hi thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, lại nhìn cô đầy nghi hoặc.
Đường Điềm đẩy ghế lại vào dưới bàn ăn, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Hi đang nhìn cô chằm chằm, như thể đang nhìn một… sinh vật quý hiếm.
Đường Điềm: "?"
Phản ứng đầu tiên của cô là đưa tay sờ mặt, chẳng lẽ trên mặt cô có gì sao?
"Phó tiên sinh, có chuyện gì không?" Gương mặt cô nhẵn nhụi không có gì lạ, thế anh ta nhìn cô chằm chằm làm gì?
Phó Hi sực tỉnh, dáng người cao ráo thẳng tắp, lộ ra khí chất lười nhác nhưng luôn mang theo vẻ ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống.
"Không có gì." Dứt lời anh liền rời đi.
Đường Điềm nhìn bóng lưng anh, vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhưng cô cũng không để tâm lắm.
Trong bốn người đàn ông này, hình như chỉ có Ôn Thiệu Hàn là trông có vẻ tính cách ổn định nhất. Thẩm Yến Lễ thì nhìn có vẻ nho nhã, thực chất lại đầy ngạo khí của người bề trên.
Còn Bùi Giác và Phó Hi, một người lạnh mặt lạnh tim, người kia thì tính khí thất thường — đều là kiểu được mọi người vây quanh tâng bốc.
Xem ra, dù trong công việc cô cũng phải giữ khoảng cách an toàn với đám đàn ông này mới được.
Cảnh cô vô tình va phải Ôn Thiệu Hàn ban nãy, bị Liễu Hiểu Chi, Trịnh Lệ Ngọc và Lưu Huệ Hoa nhìn thấy. Với "hiểu biết" của họ về Đường Điềm, cộng thêm những chuyện cô từng làm trước kia, họ đều cho rằng cô cố tình đụng vào Ôn Thiệu Hàn.
Ánh mắt họ nhìn cô lập tức trở nên khác lạ, cho rằng cô đúng là chưa từ bỏ, chỉ cần có cơ hội là liền tìm cách quyến rũ các "ông chủ".
Đường Điềm ngẩng mắt liếc qua ba người đang tỏ vẻ lạ thường, biết trong đầu họ lại đang tự tưởng tượng ra đủ chuyện, cô chẳng buồn bận tâm, dọn dẹp phần bàn của Phó Hi rồi chuẩn bị tan ca.
Cô vừa chấm công tan ca, đang vươn vai duỗi người thì Liễu Hiểu Chi vội vã bước đến.
Đường Điềm tưởng cô ta cũng đến chấm công liền đứng sang bên nhường đường.
"Đường Điềm, chị Ngô bảo cô mang một ly sữa lên cho Bùi tiên sinh." Liễu Hiểu Chi đã kể chuyện cô va phải Ôn Thiệu Hàn cho chị Ngô nghe.
Chị Ngô là người khôn khéo, lời người khác nói chị ấy chỉ tin một nửa, lần này bảo Đường Điềm mang sữa cho Bùi Giác, chính là để thử cô.
Đường Điềm không tin ngay, mà lấy điện thoại ra kiểm tra, thấy trong nhóm công việc đúng là có tin nhắn của chị Ngô nhắc cô mang sữa lên cho Bùi tiên sinh.
"Được, tôi đi đây." Cô không có phản ứng gì thừa thãi, bước về phía quầy bar.
Từ tận đáy lòng, Liễu Hiểu Chi không tin lần này Đường Điềm có thể vượt qua thử thách của chị Ngô, cô ta rất tự tin, ngày Đường Điềm bị đuổi đi… chắc sắp tới rồi.
Đường Điềm mang ly sữa bước vào thang máy, lên tầng hai, giơ tay gõ cửa phòng Bùi Giác.
"Vào đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!