Đường Điềm cuống quýt bước vòng qua người anh, vừa đi được một bước thì cánh tay phải đã bị bàn tay to lớn của Phó Hi nắm chặt.
Anh vẫn không hề di chuyển, bàn tay phải vốn đút trong túi quần giờ đang giữ chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, ngăn cản cô rời đi.
Anh nhíu mày, sắc mặt âm trầm, khẽ "chậc" một tiếng tỏ vẻ không vui:
"Đường Điềm, anh nói thẳng nhé, chuyện trong giấc mơ đó, anh muốn làm với em với tư cách bạn trai."
Đường Điềm hoảng loạn, toàn thân căng cứng, thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim mình đập. Khuôn mặt cô đỏ bừng, cố gắng giằng tay khỏi tay anh.
Giọng cô run rẩy: "Anh… anh đừng nói như vậy, chuyện đó là không thể."
Chuyện xảy ra quá đột ngột, đầu óc Đường Điềm hỗn loạn, cô không hiểu tại sao Phó Hi lại nói với mình những lời như vậy.
Có vẻ như Phó Hi rất để tâm việc Đường Điềm luôn chọn đứng phía sau Ôn Thiệu Hàn, nên anh muốn chiếm lấy cô trước.
Trước sự từ chối hoảng hốt của cô, Phó Hi vẫn bình tĩnh nói:
"Không có chuyện gì là không thể. Anh có thể không ép em quyết định ngay bây giờ, nhưng em phải cho anh thời gian có trả lời chính xác."
Đường Điềm lập tức ngẩng đầu đối mặt với anh:
"Bây giờ tôi có thể nói chắc chắn với anh, tôi không thể ở bên anh."
Vừa dứt lời, cô cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình siết chặt hơn, nhưng không đến mức khiến cô đau.
Phó Hi nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh, giọng trầm đục: "Nói lý do."
Đường Điềm liếc nhìn bàn tay anh vẫn chưa chịu buông: "Anh… có thể thả tôi ra trước được không?"
Phó Hi lạnh nhạt: "Không thể." Giọng nói không để lại chút không gian thương lượng.
Đường Điềm:
"… Tôi là người giúp việc trong biệt thự của anh, thân phận giữa chúng ta quá chênh lệch, vốn dĩ đã định trước là không thể có mối quan hệ gì khác."
Phó Hi bật cười:
"Đó gọi là lý do sao? Những gì em nói là trở ngại, chẳng phải đều do em nghĩ ra à? Trên thực tế…"
Nói đến đây, anh đột ngột dùng sức kéo, khiến Đường Điềm không kịp đề phòng ngã vào lòng anh, mặt đối mặt, thân thể áp sát.
Tay trái Phó Hi ôm lấy eo cô, hai người gần như có thể cảm nhận rõ ràng thân thể của nhau.
Đường Điềm ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn anh, đôi môi đầy đặn hơi hé ra vì kinh ngạc.
Phó Hi nhìn chằm chằm đôi môi cô, yết hầu khẽ trượt lên xuống: "Chỉ cần anh hôn xuống, những lý do em nói sẽ không còn tồn tại."
Những lời nói ấy khiến tim Đường Điềm đập ngày càng nhanh, cô vội vã kéo tay anh ra, nhưng sức anh quá mạnh, đến mức cô có thể cảm nhận được cơ bắp nơi cánh tay anh khiến cô không tài nào kéo ra nổi.
Cô hoảng loạn giãy giụa trong lòng anh mà quên mất rằng mình đang dán sát vào người anh.
Cô càng không biết rằng chính sự vùng vẫy ấy đang đẩy Phó Hi đến bờ vực mất kiểm soát.
Hơi thở của anh trở nên nóng rực và gấp gáp, anh nhấc tay bế bổng cô lên một cách dễ dàng.
"Phó tiên sinh!"
Đường Điềm bỗng thấy chân mình không còn chạm đất, hoảng hốt gọi tên anh. Ngay sau đó, cô bị đè xuống ghế sofa, thân thể anh vẫn áp sát không rời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!