Đường Điềm thay xong đồng phục công việc, nghỉ ngơi nửa tiếng trong phòng rồi mới ra ngoài làm việc.
Hôm nay các tiên sinh trượt tuyết mệt nên bữa tối phải mang lên tận phòng.
Cô cũng đang đói, nhưng phải đợi sau khi giao xong bữa tối mới được ăn. Ra khỏi phòng, cô đến thẳng nhà bếp.
Một đầu bếp thấy cô đến thì đưa cho cô một đĩa sứ đựng khối cá tuyết vừa mới chiên xong.
"Ăn chút lót dạ trước đi."
Đầu bếp đó dùng tiếng Trung không rõ ngữ điệu nói với cô.
Đường Điềm lập tức nhận lấy đĩa, cười rạng rỡ: "Cảm ơn anh."
Đầu bếp hơi ngại ngùng, nụ cười của cô quá đẹp.
"Khổng cóa chi." (không có gì)
Đường Điềm đứng đợi gần đó, vừa chờ đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho mấy vị tiên sinh, vừa ăn cá tuyết từng miếng nhỏ.
Cô ở ngoài suốt nửa ngày, dù không trượt tuyết nhưng vẫn mệt. Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện lương tháng này được tăng mấy lần, cô lại tràn đầy động lực.
Công việc kiếm được nhiều tiền thế này, cô chỉ có thể làm thêm vài tháng nữa. Nếu mấy tháng còn lại đều được tăng lương như vậy thì tốt biết bao.
Cô vừa đặt bữa tối vào xe đẩy vừa tưởng tượng xem mình sẽ có bao nhiêu tiền trong tài khoản khi nghỉ việc. Vừa nghĩ thôi cô đã cảm thấy rất vui.
Không bao lâu sau, cô đẩy xe thức ăn đến cửa thang máy. Hôm nay xe thức ăn nặng hơn mọi khi, đẩy cũng chậm và phải cẩn thận hơn. Nếu để đồ ăn hoặc canh bị đổ, sẽ bị trừ lương.
Đường Điềm đưa xe vào thang máy, lên tầng hai, điểm đến đầu tiên là phòng bên phải – phòng của Bùi Giác.
Cô giơ tay gõ cửa.
"Mời vào."
Cô đẩy cửa bước vào, phòng khách vẫn trống không, đoán chừng Bùi Giác lại đang bận trong thư phòng.
"Bùi tiên sinh, tôi mang bữa tối đến cho anh."
Cô lần lượt bày bữa tối lên bàn ăn, trước khi rời đi còn nhắc: "Bùi tiên sinh tranh thủ ra ăn sớm, để lâu sẽ nguội mất."
Nói xong cô đẩy xe rời khỏi, Bùi Giác trong thư phòng không có bất kỳ phản ứng nào.
Đường Điềm đến trước cửa phòng Thẩm Yến Lễ ở kế bên, cũng gõ cửa trước.
Vài giây sau, bên trong truyền ra giọng của anh: "Cửa không khóa, vào đi."
Cô mở tay cầm, đẩy xe vào.
Thẩm Yến Lễ mặc đồ ở nhà, ôm guitar vừa đàn vừa hát, giọng sáng và dày, kỹ năng hát không có gì để chê.
Cô vừa bày thức ăn vừa nghe anh hát, quả thật rất hay, không trách được nhiều người mê mẩn anh như vậy.
Khi cô sắp rời đi, khúc nhạc đầy xúc cảm cũng vừa lúc kết thúc.
Từ tận đáy lòng, cô muốn cho anh điểm tuyệt đối. Nhưng giờ cô không chỉ là khán giả, mà còn là người giúp việc, phải giữ đúng bổn phận.
Phòng khách yên tĩnh lại, cô mới lên tiếng: "Thẩm tiên sinh, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời dùng."
Nói rồi cô đẩy xe đi ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!