Khi bước vào khoang cáp treo, Đường Điềm nhanh chóng ngồi vào chỗ trống bên trái. Vì đang vội và cũng có chút ngượng ngùng, cô hoàn toàn không chú ý xem người ngồi bên cạnh là ai.
Cửa khoang đóng lại, Phó Hi ngồi đối diện khẽ cười giễu, lười nhác trêu chọc:
"Không trốn sang khoang phía sau nữa à?"
Câu nói dường như đã để lộ hết mọi hành vi lảng tránh của cô trước đó.
Nghe anh nói, Ôn Thiệu Hàn – người ngồi đối diện với cô – đẩy nhẹ gọng kính, nụ cười nhạt không mang theo bất kỳ sự công kích nào, chỉ thuần túy là thiện ý.
Đường Điềm bị hỏi vậy cũng đành kéo thấp vành mũ, nghiêng đầu nhìn về phía trước. Khoang cáp treo trước mặt trống không, cũng phải thôi, thời tiết thế này thì mấy ai còn muốn đi cáp treo, chưa kể cũng sắp đến giờ ngưng vận hành.
Phó Hi cũng chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng thấy cô thật sự quay đầu nhìn mấy lần thì bật cười: "Đường Điềm, chúng tôi ăn thịt em chắc?" Sợ đến mức này à.
Anh vừa nói đến chữ "ăn", ánh mắt Thẩm Yến Lễ chợt tối lại một cách khó hiểu.
Lúc này, khoang cáp treo bắt đầu trượt xuống. Đường Điềm hoảng sợ đến mức nắm chặt tay vịn, gương mặt rực rỡ vì lo sợ mà khẽ ngẩng lên, nhắm chặt mắt.
Giờ đừng nói Phó Hi có nói gì hay làm gì, cô cũng không còn tâm trí mà để ý đến nữa.
Thấy cô khó chịu, Phó Hi bỏ ngay thái độ trêu chọc, giọng nói nghiêm túc hơn:
"Đường Điềm, em ổn chứ?"
Bên cạnh cô là Bùi Giác, anh có thể cảm nhận rõ cơ thể cô đang run rẩy đến mức không kiểm soát nổi.
Cô không hề dựa vào ai, càng không cầu cứu, mà lại rụt cả người nép vào góc, sợ làm phiền người khác – dáng vẻ đó khiến người ta khó mà không động lòng.
Cảm giác được khoang cáp trượt xuống ngày càng nhanh, Đường Điềm run rẩy một lúc rồi mới cố gắng lắc đầu: "Không… không sao."
Thẩm Yến Lễ, đang ngồi phía bên trái của Bùi Giác, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, đôi mày anh chau lại đầy lo lắng. Nhưng vì giữa hai người còn cách một người nên anh không thể dang tay che chở như bình thường.
Bùi Giác cất giọng lạnh nhạt an ủi:
"Còn chưa tới hai phút nữa, cố gắng chịu đựng."
Đường Điềm khẽ "ừ" một tiếng, rồi như sực nhớ ra lúc vào khoang cô đã ngồi ngay cạnh Bùi Giác.
Trong lòng hoảng sợ nhưng vẫn không ngăn được suy nghĩ: Không biết Bùi Giác có nghĩ cô cố ý ngồi cạnh anh không?
Đối diện, Ôn Thiệu Hàn nhẹ nhàng nói:
"Giờ không còn cao lắm nữa, đừng sợ."
Đường Điềm vốn tin tưởng anh hơn một chút, nghe vậy liền cố xoay cổ đang mỏi, nhìn xuống bên dưới.
Lúc này cáp treo đã gần chạm đất, độ cao vừa tầm mắt, không còn quá đáng sợ nữa.
Vì nãy giờ căng thẳng quá mức, tay và cổ cô bây giờ ê ẩm, mỏi nhừ.
Cô đặt hai tay lên đầu gối, cử động vài cái, ngẩng lên thì thấy ngoài Bùi Giác ra, cả ba người đàn ông còn lại đều đang lặng lẽ nhìn cô.
Cô tưởng họ không vui vì bị cô làm hỏng tâm trạng ngắm hoàng hôn, liền lúng túng nói:
"À… xin lỗi, làm hỏng tâm trạng ngắm cảnh của mọi người rồi."
Bùi Giác lạnh lùng đáp: "Không có gì phải xin lỗi."
Đúng lúc đó, khoang cáp treo dừng lại, đã tới nơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!