Đường Điềm không ngờ tâm tư của mình lại bị nhìn thấu dễ dàng như thế. Cô ngoài miệng thì không chịu thừa nhận: "Phó Hi, anh nghĩ nhiều rồi, sao tôi lại phải trốn tránh các anh chứ."
Phó Hi cúi mắt, khoé môi cong lên cười nhạt, cũng không vạch trần lời cô nói, chỉ chăm chú nhìn cô, khiến Đường Điềm bỗng cảm thấy bất an.
Cô né tránh ánh nhìn từ anh, đúng lúc đó, một người đàn ông cao lớn không kém chen vào giữa cô và Phó Hi, ngăn cách hai người.
Thẩm Yến Lễ lạnh nhạt lên tiếng: "Đừng nói nữa, vào trước đi."
Anh đi sau lưng cô, trông có vẻ thong thả đẩy cô đi, nhưng thực tế là đang dùng một tay ôm lấy cô.
Đường Điềm nghĩ anh sợ chậm trễ giờ lên cáp treo nên cũng bắt đầu sốt ruột, nhanh chóng ngồi vào trong.
Vì vậy cô không nhận ra được cử chỉ của Thẩm Yến Lễ là đẩy cô hay là đang ôm cô.
Cô ngồi ở vị trí trong cùng bên tay trái, Thẩm Yến Lễ theo sau ngồi ngay bên cạnh.
Phó Hi không vui lắm, ngồi đối diện Đường Điềm, ánh mắt nhìn lướt qua Thẩm Yến Lễ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như đang suy đoán điều gì đó.
Bùi Giác ngồi xuống cạnh Phó Hi, còn Ôn Thiệu Hàn thì ngồi bên cạnh Thẩm Yến Lễ.
Cửa cáp treo đóng lại, từ từ đưa họ lên cao.
Đường Điềm ngắm nhìn nửa bầu trời nhuộm ánh hoàng hôn rực rỡ. Càng lên cao, cảnh sắc càng hùng vĩ.
Nhưng cô lại càng không dám nhìn xuống. Hai tay cô vô thức nắm chặt lan can, toàn thân căng cứng. Gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lo lắng qua lớp mũ trùm đầu.
Cáp treo khẽ lắc một cái khiến Đường Điềm suýt kêu lên, nhưng cố kìm lại.
Cô sợ đến mức tim đập thình thịch. Chứng sợ độ cao đúng là không thể khắc phục nổi, ít nhất với cô là vậy.
Bất chợt cô phát hiện Phó Hi đang dùng điện thoại quay cô, vừa quay vừa cười thích thú.
Trong đầu Đường Điềm hiện lên cảnh tượng Phó Hi sau này sẽ lấy đoạn video này ra cười nhạo cô vì nhát gan.
Cô sợ đến nỗi không thốt nên lời, cũng chẳng hơi sức đâu mà cản anh quay nữa.
"Em sợ à?" – Thẩm Yến Lễ ngồi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
Cô gật đầu căng cứng: "Tôi hơi sợ độ cao."
Phó Hi đối diện nghe thấy thế thì cười khẽ: "Nhìn em thế kia đâu phải là "hơi"."
Cô muốn lườm anh, nhưng đúng lúc đó cáp treo lại rung lên lần nữa, khiến cô sợ đến nín bặt.
Phó Hi có chút xót xa: "Em sợ thế sao không nói sớm? Nếu biết, bọn tôi đã chọn đường khác rồi. Ngắm hoàng hôn lúc nào chẳng được."
Đường Điềm cố gắng trấn an mình: "Không sao đâu, sợ một lúc là qua."
Phó Hi hơi sững người, có vẻ không ngờ cô sợ đến mức đó mà lại không hề làm nũng hay than phiền.
Bùi Giác lúc này mới liếc nhìn Đường Điềm đang cố gắng chịu đựng nỗi sợ, rồi lại thản nhiên quay mặt ra ngoài ngắm cảnh, gương mặt điển trai vẫn lạnh lùng như thường, không mấy để ý đến sự sợ hãi của cô.
Cáp treo nhanh chóng đến điểm cao nhất. Đường Điềm run rẩy đứng dậy chuẩn bị xuống, Bùi Giác và Ôn Thiệu Hàn là hai người đầu tiên bước xuống.
Ôn Thiệu Hàn lịch sự đưa tay ra nhắc nhở cô: "Bước cẩn thận."
Lúc xuống cáp treo, Đường Điềm không còn quá sợ, nhưng Ôn Thiệu Hàn đã đưa tay ra, nếu cô làm ngơ trước mặt bao nhiêu người thì cũng không phải phép.
Thế là cô đổi sang nắm lấy cổ tay anh. Nhưng không biết vì sao, bàn tay cô lại bị anh nắm trọn lấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!