Đường Điềm ôm túi giữ nhiệt đi phía sau Liễu Hiểu Chi.
Cùng lúc đó, Thẩm Yến Lễ, Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn đều đang nhìn về phía hai người họ bước vào từ cửa.
Phó Hi nhướn mày liếc nhìn Liễu Hiểu Chi, sau đó ánh mắt dừng lại ở Đường Điềm đang bước chậm đi phía sau.
Dáng đi và trang phục của cô khiến Phó Hi không nhịn được bật cười, lập tức sải bước đến kéo tay cô, vừa cười lớn vừa nói:
"Em mặc gì thế này? Nhìn như nhà quê mới lên tỉnh vậy."
Phó Hi vừa cười vừa kéo áo khoác đen của cô, Đường Điềm một tay ôm túi giữ nhiệt, một tay lo đẩy tay anh ra khỏi người mình.
Cô đi đến cạnh ba người Bùi Giác, dừng lại đứng một bên chờ họ ra sân trượt tuyết.
Bùi Giác liếc mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, dường như chẳng cảm thấy có gì đáng cười.
Phó Hi bám sát lấy Đường Điềm trêu chọc: "Chúng tôi trả lương cho em cũng không ít mà, sao không mua cái áo khoác nào tử tế hơn? Nhìn bộ đồ của em, cứ như chúng tôi đang bóc lột nhân viên."
Đường Điềm không cảm thấy bộ đồ mình có vấn đề gì, chẳng qua không phải hàng hiệu thôi. Cái áo khoác đen này của cô cũng phải mấy trăm tệ, đâu rẻ.
Nhưng với những người như họ thì đúng là chẳng đáng gì.
Phó Hi thấy cô quấn đầu kín mít, vừa buồn cười lại vừa cảm thấy xót xa, kéo nhẹ chiếc mũ của cô: "Em nhìn lại đi, không biết chọn cái mũ nào đẹp hơn à?"
Đường Điềm không động đậy, chỉ trừng mắt nhìn anh bằng đôi mắt đen láy long lanh, trông không hề có chút dọa nạt nào mà ngược lại còn đáng yêu đến mức có thể làm sticker biểu cảm.
Phó Hi càng nhìn càng thấy thích, suýt chút nữa không kiềm được muốn ôm cô vào lòng xoa đầu mấy cái.
Anh vẫn còn kéo mũ cô, khiến Đường Điềm giận đến mức suýt muốn cắn luôn tay anh.
Cô đẩy tay anh ra: "Đừng có kéo mũ tôi."
Phó Hi không chịu dừng, vừa tháo mũ cô vừa nói: "Trong nhà còn đội mũ làm gì?"
Đường Điềm: "..." Ờ nhỉ, đúng là vậy thật.
Phó Hi đã kéo được chiếc mũ xuống, lộ ra mái tóc đen hơi rối và gương mặt quá mức xinh đẹp rực rỡ của cô.
Anh dùng ngón tay chọc chọc má cô: "Bị đông đến ngơ luôn rồi." Nói xong, đôi mắt đào hoa của anh ta liền dừng lại trên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, không thể rời đi.
Đường Điềm chỉ thấy thần tượng như anh sao ngoài đời lại thích trêu người thế này.
Phó Hi tiến gần cô hơn, khi hỏi chuyện, ánh mắt anh ta không nhìn vào mắt cô mà cứ dán chặt lấy đôi môi mềm ấy.
"Em thiếu tiền lắm à?"
Đường Điềm không khẳng định cũng không phủ nhận. Dù không quá túng thiếu, cô cũng chẳng dư dả gì.
Cô thành thật đáp: "Tôi muốn tiết kiệm."
Phó Hi thấy cô còn ôm chặt túi giữ nhiệt trong lòng, không nhịn được lại cười phá lên, giật giật cái túi cô vẫn ôm:
"Còn ôm chặt cái túi giữ nhiệt này, sao mà nhìn nó cũng xấu y như bộ đồ em đang mặc vậy."
Đường Điềm khẽ đập tay vào tay anh ta: "Đừng có kéo cái túi giữ nhiệt này. Bên trong là trái cây tôi chuẩn bị cho các anh." Nói xong liền quay lưng tránh khỏi sự phá rối của anh ta.
Cô còn phải chụp ảnh gửi cho quản gia, quản gia đã nói nếu hôm nay cô làm tốt thì sẽ được thưởng.
Phó Hi sững người. Là trái cây cô chuẩn bị cho họ… nên cô mới bảo vệ nó như bảo vật?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!