Chương 40: Áp Sát

Mùi trầm hương nhàn nhạt chậm hơn một nhịp so với vách tường da thịt ấm nóng mới lan tới...

Động tác trên tay của Đường Điềm đã dừng lại, ý thức được người phía sau mình là ai, cô vội vàng quay đầu lại.

"Thẩm tiên sinh?"

Cô khẽ gọi một tiếng, nhưng anh không đáp lại.

Thẩm Yến Lễ với thân hình cao lớn đang dán sát phía sau cô, hai người có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể và cả đường cong của nhau. Anh cụp mắt xuống, đáy mắt như bốc cháy một thứ d*c v*ng nào đó, nếu lúc này chạm phải ánh mắt của Đường Điềm, e rằng sẽ khiến cô hoảng sợ.

Rõ ràng nhiệt độ trong phòng không nóng cũng không lạnh, nhưng Đường Điềm lại toát mồ hôi mỏng vì căng thẳng. Cô định dịch sang phải, nhưng cánh tay của Thẩm Yến Lễ lại chắn ngang trên quầy bar, dường như anh không có ý định rút tay lại.

Bên trái thì khỏi nói, đó là khu vực làm việc của quầy bar.

"Anh... Thẩm tiên sinh, anh đang…"

Không biết từ khi nào, Thẩm Yến Lễ đã đặt khay mà cô để quên trong phòng lên quầy bar, ngay bên tay phải cô.

Khoảng cách gần đến mức gần như không còn kẽ hở giữa hai người, nhưng Thẩm Yến Lễ lại không thấy có gì là không ổn.

"Sáng nay, khay để quên trong phòng tôi."

Vì hai người quá gần, nên khi anh nói chuyện, cả lồng ngực rung lên, cô có thể cảm nhận rõ ràng.

Lúc này Đường Điềm mới chú ý đến cái khay bên cạnh tay phải của Thẩm Yến Lễ. Nhưng… hiện tại hai người họ đứng gần nhau đến mức mập mờ thế này, thật sự rất không ổn.

Hơn nữa nhiệt độ cơ thể của người đàn ông phía sau ngày càng nóng, cô hoảng loạn nghiêng người, nhưng không gian còn lại quá chật hẹp, chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng chạm vào người phía sau.

Đường Điềm xoay người nhẹ một cái, gần như chạm sát vào phần thân thể phía sau mà cô hoàn toàn không hề hay biết.

Phía sau, Thẩm Yến Lễ bật ra một tiếng rên trầm thấp đầy gợi cảm, như thể bị k*ch th*ch đến mức không thể chịu đựng nổi.

Cô tưởng là mình vô tình giẫm phải chân anh, vội vàng rút chân lại, nhưng vẫn không hiểu tại sao anh không lùi ra xa chút nào.

"Thẩm tiên sinh, chúng ta... đứng gần quá rồi, anh có thể lui về sau một chút không? Tôi sợ giẫm trúng chân anh."

Vừa dứt lời, Thẩm Yến Lễ đã lùi ra xa.

Sắc mặt anh vẫn bình thản: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn xem hoa quả em đang chuẩn bị."

Đồng thời, Thẩm Yến Lễ lặng lẽ đưa tay phải nhét vào túi quần, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, khiến lớp vải quần phồng lên, như đang che giấu điều gì đó bất thường.

Đường Điềm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nhạt với anh: "Anh có muốn ăn trước một chút không?"

Ánh mắt của Thẩm Yến Lễ rời khỏi đôi mắt đen láy của cô, dừng lại trên đôi môi mềm mại đầy đặn. Anh im lặng một lát, yết hầu chuyển động chậm rãi.

Anh nói: "Không cần, em cứ làm việc của mình đi."

Lúc này Đường Điềm mới yên tâm xoay người lại, đeo găng tay dùng một lần bắt đầu bày biện hoa quả ra khay.

Đến khi cô làm xong, quay đầu lại thì phía sau đã không còn bóng người.

Nghĩ lại cảnh tượng ban nãy, Đường Điềm cứ cảm thấy Thẩm Yến Lễ… không giống như vô tình. Nhưng nghĩ kỹ lại thì lại thấy không hợp lý.

Nếu thật sự anh muốn làm gì cô, thì sáng nay chẳng phải tiện hơn sao? Hà tất phải cố ý tiếp cận cô ở đây?

Đường Điềm nghĩ một lúc rồi lại bận rộn với việc khác, rất nhanh chóng không còn thời gian nghĩ đến chuyện này nữa.

Mọi người bắt đầu xuất phát đi trượt tuyết, Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi ngồi một xe khác, các cô không đủ tư cách ngồi chung xe với bất kỳ vị tiên sinh nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!