Chương 4: Kinh Diễm

Đang ăn rất ngon miệng, Đường Điềm chợt nghe tiếng bước chân ngoài cửa. Có người đi vào.

Liễu Hiểu Chi vừa nhìn thấy cô cũng ở đây, sắc mặt không hề tỏ ra bất ngờ.

Trịnh Lệ Ngọc trong lòng vẫn còn đang nghi hoặc về sự thay đổi của Đường Điềm, bước vào nhà ăn của nhân viên thấy Liễu Hiểu Chi thì liền vui vẻ cười một cái, bước nhanh vài bước đến nói chuyện với cô:

"Chị Hiểu Chi, chị xong việc rồi à?"

Liễu Hiểu Chi quay lại mỉm cười: "Thẩm tiên sinh sợ tôi đói nên bảo tôi xuống ăn trước." Nói xong, cô liếc nhìn Đường Điềm đang yên lặng dùng bữa.

Rõ ràng mối quan hệ giữa Trịnh Lệ Ngọc và Liễu Hiểu Chi thân thiết hơn, mà Liễu Hiểu Chi cũng có tiếng nói hơn trước mặt bốn vị "tiên sinh", nên Trịnh Lệ Ngọc lập tức tâng bốc:

"Thẩm tiên sinh đối xử với chị Hiểu Chi tốt thật đấy, không như em và… Đường Điềm, suốt ngày bị mấy vị tiên sinh chê trách."

"Chỉ cần thật lòng quan tâm đến các vị tiên sinh, rồi sẽ có một ngày họ cảm nhận được thành ý của em." – Liễu Hiểu Chi dịu dàng an ủi, cổ vũ cô ta.

Trịnh Lệ Ngọc gật đầu nghiêm túc, rõ ràng đã nghe lọt tai: "Cảm ơn chị Hiểu Chi, em sẽ cố gắng khiến các tiên sinh sớm tin tưởng em."

Liễu Hiểu Chi mỉm cười dịu dàng, trong lúc đi về phía tủ lạnh còn liếc nhìn Đường Điềm đang ngồi ăn với ánh mắt đầy ẩn ý.

Rõ ràng, những lời cô ta vừa nói không chỉ dành cho Trịnh Lệ Ngọc, mà còn là một cách ngầm khoe khoang với Đường Điềm rằng các vị tiên sinh đối xử với cô ta khác biệt đến nhường nào.

Đường Điềm vẫn chăm chú ăn cơm, cuộc trò chuyện giữa họ dù muốn không nghe cũng khó, cô cũng hiểu rõ ẩn ý trong lời Liễu Hiểu Chi – đại khái là khoe khoang sự ưu ái của các nam chính dành cho mình, còn cô thì bị lạnh nhạt.

Còn việc làm thế nào để giành được sự tin tưởng của các nam chính, Đường Điềm thật sự chẳng mấy hứng thú. Cô chỉ là một người giúp việc trong căn biệt thự này, đến hạn hợp đồng là sẽ rời đi – lấy lòng mấy ông chủ để làm gì?

Mỗi người có chí hướng khác nhau, con đường của cô và hai người kia vốn dĩ đã không giống nhau.

Đồ ăn quá ngon, chưa bao lâu mà cô đã ăn hết một nửa. Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng kéo ghế.

Liễu Hiểu Chi và Trịnh Lệ Ngọc chọn chỗ ngồi rất gần cô, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, không nói gì với Đường Điềm.

Đường Điềm vốn quen với kiểu sống độc lập, nên cũng không cảm thấy bị cô lập. Ai thân với ai thì nói chuyện với người đó – chuyện rất đỗi bình thường.

Ăn xong, cô chậm rãi đứng dậy, đi vào bếp rửa bát.

Trịnh Lệ Ngọc vốn không muốn rửa, định nhờ Đường Điềm giúp, nhưng lại ngại mở miệng. Trước đây, toàn là Đường Điềm chủ động rửa giúp cô ta.

Khi cô ta bê bát đĩa đầy dầu mỡ bước vào bếp...

Đường Điềm đã rửa xong bát đũa và đặt chúng vào tủ khử trùng. Thấy Trịnh Lệ Ngọc bước vào, cô chỉ liếc nhìn một cái, rồi rút khăn giấy lau khô tay.

Trịnh Lệ Ngọc đứng đợi nửa phút, vẫn không thấy Đường Điềm có ý định giúp rửa bát.

"Đường Điềm, cô có muốn biết Ôn tiên sinh có bạn gái chưa hay không?"

Vừa ném khăn giấy vào thùng rác, Đường Điềm nghe câu hỏi kỳ quặc đó, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Trịnh Lệ Ngọc: "Tôi không muốn biết."

Tại sao cô phải quan tâm Ôn Thiệu Hàn có bạn gái hay chưa? Thật kỳ lạ.

Trịnh Lệ Ngọc: "..."

Bị vài từ đơn giản chặn họng, Trịnh Lệ Ngọc nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo.

Trước kia Đường Điềm từng rất quan tâm đến chuyện tình cảm của các vị tiên sinh, vậy mà bây giờ lại bảo không muốn biết?

Sự ngại ngùng qua đi, cô bắt đầu nghi ngờ liệu Đường Điềm thực sự không quan tâm hay chỉ đang giả vờ?

"Cô rửa bát giúp tôi đi, tối nay tôi sẽ nói vài lời tốt đẹp trước mặt Bùi tiên sinh, không biết chừng ngài ấy sẽ cho cô bước vào phòng ngài ấy vào tối mai luôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!