Chương 39: U Tối

Đường Điềm giơ tay gõ cửa phòng Thẩm Yến Lễ, khoảng một phút sau mới nghe thấy tiếng đáp lại từ bên trong.

Cửa không khóa, cô vặn tay nắm cửa bằng một tay rồi bước vào.

Phòng khách không có ai. Đường Điềm định đặt ly sữa lên bàn trà rồi rời đi.

Vừa mới bước vào phòng khách, trong phòng ngủ vang lên giọng nói khàn khàn mang theo từ tính của Thẩm Yến Lễ, là âm thanh đặc trưng khi vừa tỉnh ngủ.

Anh nói: "Mang vào phòng ngủ."

Đường Điềm đứng chần chừ tại chỗ, cô thực sự không dám bước vào phòng ngủ của Thẩm Yến Lễ.

Có lẽ vì thấy cô chậm chạp không vào, Thẩm Yến Lễ lại lên tiếng: "Vào đi."

Đường Điềm không còn cách nào khác, đành phải bước vào phòng ngủ. Bên trong tràn ngập hương thơm quen thuộc từ cơ thể anh.

Mùi trầm hương trầm lắng vây lấy toàn thân khiến cô không tự chủ được mà cảm thấy căng thẳng.

Thật ra ngay từ khoảnh khắc bước vào phòng ngủ, cô đã cảm thấy không thoải mái. Cô cho rằng đó là cảm giác bình thường khi bước vào không gian riêng tư của người khác, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt Thẩm Yến Lễ vẫn dõi theo từng cử động của cô.

Chiếc giường lớn vẫn gọn gàng, không hề có dấu hiệu bị xáo trộn, chứng tỏ chủ nhân của nó rất điềm đạm khi ngủ.

Đường Điềm vô tình liếc nhìn lên giường, nhưng không dám nhìn kỹ, cũng không dám nhìn thêm lần nữa.

Cô đặt ly sữa lên tủ đầu giường bên phải, xoay người định rời khỏi phòng.

Bất chợt, tiếng cười khẽ vang lên từ trên giường khiến cô theo bản năng nhìn sang.

Thẩm Yến Lễ dường như bị dáng vẻ cẩn trọng của cô làm cho bật cười.

Chỉ một ánh nhìn, Đường Điềm lập tức chạm phải ánh mắt u tối khó đoán của anh. Dù anh chỉ yên lặng nhìn cô, nhưng lại mang đến một cảm giác áp lực không thể phớt lờ.

Đường Điềm vội vàng tránh ánh mắt ấy: "Chào buổi sáng, Thẩm tiên sinh."

Cô nhìn ra cánh cửa phòng ngủ đang mở, chỉ cảm thấy đứng ở đây như bị gai đâm sau lưng.

Anh nhàn nhạt hỏi như thể tùy hứng: "Chào buổi sáng. Tối qua ngủ ngon chứ?"

Đường Điềm chỉ dám nhìn vào mép giường, không dám đối diện với anh, vừa gật đầu: "Cũng tạm ổn."

Cô vừa định nói: "Không có việc gì nữa thì tôi ra ngoài đây", thì lại nghe thấy giọng anh đều đều vang lên...

"Hôm nay đi trượt tuyết, em đã từng trượt bao giờ chưa?"

Đường Điềm lại lắc đầu: "Chưa từng trượt tuyết." Ở kiếp trước, cô thậm chí còn hiếm khi được thấy tuyết, nói gì đến trượt tuyết.

Anh nói: "Tới khu trượt tuyết tôi sẽ dạy em."

Đường Điềm lập tức lắc đầu như trống lắc, vội vàng từ chối: "Các tiên sinh đi trượt là được rồi, tôi đi theo là để chuẩn bị đồ ăn hoặc đáp ứng những nhu cầu khác mà thôi."

Cô đến để làm việc, không phải để chơi. Phải rõ ràng ranh giới giữa hai việc này.

Thẩm Yến Lễ cũng không ép cô. Anh liếc mắt về phía tủ quần áo, rồi nói: "Tới tủ lấy một bộ quần áo mang qua đây."

Đường Điềm kinh ngạc trợn tròn mắt: "Tôi... tôi á?"

Ngay sau đó, cô thấy Thẩm Yến Lễ giơ tay tháo nút cổ áo ngủ.

Đường Điềm sợ tới mức lập tức quay lưng lại, lắp bắp hỏi: "Thẩm tiên sinh, hôm nay anh muốn mặc... mặc đồ thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!