Phó Hi vừa treo khăn quàng và áo khoác lên giá treo đồ, hoàn toàn phớt lờ bữa trưa hấp dẫn trên bàn ăn.
Đôi mắt hoa đào của anh lại một lần nữa dừng lại trên người Đường Điềm, ghi lại dáng vẻ cô quay đầu cảm ơn vào trong mắt.
Anh ngồi trên ghế sofa, hai chân dài dang rộng, tư thế ngồi vô cùng bá đạo.
"Đừng vội đi, tôi có một chiêu mách cho em."
Đường Điềm thực sự dừng bước, cô tò mò nhìn Phó Hi.
"Phó tiên sinh, xin mời."
Khóe môi Phó Hi khẽ nhếch lên: "Để sau này em không bị người khác bắt nạt, tôi miễn cưỡng đồng ý để em làm bạn gái tôi."
Đường Điềm: "…"
Cô cười như không cười đáp: "Không dám làm phiền Phó tiên sinh bận tâm."
Cô quay người đẩy xe đồ ăn rời đi, không hề do dự chút nào. Cô biết Phó Hi đang trêu chọc mình, nhưng mức độ đùa cợt của anh ta ngày càng quá trớn.
Cô đâu biết rằng, từng lời Phó Hi nói đều là thật lòng, không có câu nào là nói đùa.
Cửa phòng đóng lại rồi mở ra, Phó Hi chống khuỷu tay lên đầu gối, bực bội vò tóc.
Vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng, đôi mày vốn sáng sủa giờ đây đầy u ám. Đường Điềm không tin anh, cứ tưởng anh đang đùa cợt…
"Chậc, thật phiền."
Chiều hôm đó, Liễu Hiểu Chi vì chuyện thang máy đã bị quản gia phê bình trong nhóm chung.
Cô ta không chỉ bị trừ lương, còn phải viết bản kiểm điểm đăng lên nhóm.
Đối với một "nhân viên kỳ cựu" như cô ta, đúng là mất mặt không để đâu cho hết.
Lúc Đường Điềm đọc được tin trong nhóm làm việc, cô vừa mang cà phê cho Ôn Thiệu Hàn xong, đang đợi thang máy thì điện thoại rung lên, cô lấy ra xem.
Vừa đọc xong thông báo của quản gia, còn chưa kịp kinh ngạc thì hành lang bên phải đã vang lên giọng nói của Bùi Giác.
"Đường Điềm, lấy giúp tôi một ly Americano đá."
Bùi Giác đứng ở cửa, đưa tay xoa trán, trông có vẻ mệt mỏi. Thấy cô đã nghe thấy, thân hình cao ráo của anh xoay người trở vào phòng.
Đường Điềm nhìn cánh cửa được đóng lại, đành chấp nhận số phận, xuống lầu lấy một ly Americano đá.
Tầng một có barista riêng được thuê phục vụ cho mấy vị thiếu gia, cô chỉ cần lấy rồi mang lên phòng là được.
Đường Điềm nghĩ: Bùi Giác đúng là trùng hợp, cả hai lần đều gặp cô ở chỗ thang máy.
Cô vội vàng xuống tầng lấy một ly Americano đá, lại lên lầu hai đến phòng của Bùi Giác.
"Cộc cộc…" Cô giơ tay gõ nhẹ hai tiếng, đứng bên ngoài đợi người trong phòng trả lời.
"Mời vào."
Giọng nói khàn khàn của Bùi Giác vang lên qua cánh cửa, nghe ra được sự mỏi mệt.
Đường Điềm đẩy cửa bước vào, phòng khách không một bóng người, cô cầm khay nước đứng ngẩn tại chỗ.
Anh đâu rồi? Cô cũng không tiện nhìn quanh, dù sao cũng là phòng người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!