Đúng như dự đoán của Đường Điềm, sắc mặt của Liễu Hiểu Chi đột nhiên thay đổi. Cô ta siết chặt đôi đũa trong tay, bảo Đường Điềm mỗi sáng phải mang sữa vào phòng. Thẩm tiên sinh... tại sao lại làm như vậy?
Đường Điềm ăn sáng xong, đứng dậy cầm khay đi vào bếp. Cô không lo lắng về chuyện này, vì Liễu Hiểu Chi sẽ không để yên.
Bất kể Thẩm Yến Lễ thật sự có hứng thú với cô hay chỉ đang dò xét, từ nay về sau cô sẽ cố gắng hạn chế tiếp xúc với Thẩm Yến Lễ, như vậy có thể tránh bị cuốn vào những ân oán tình thù của đám nhân vật chính.
Buổi trưa, sau khi lấy thức ăn từ bếp, Đường Điềm đẩy xe thức ăn lên lầu hai, phía sau cô là Liễu Hiểu Chi.
Cả hai một trước một sau đến trước thang máy, cùng chờ thang.
Thang máy từ tầng ba xuống tầng một, Đường Điềm vừa định đẩy xe vào thì Liễu Hiểu Chi dường như đã chuẩn bị từ trước, đẩy xe thức ăn của mình vào trước. Khi Đường Điềm vừa định tiến vào, Liễu Hiểu Chi lập tức ấn nút đóng cửa.
Thang máy rất nhạy. Đường Điềm đứng phía sau xe, bị che khuất nên không kịp bấm nút mở cửa, cửa thang máy liền đóng lại ngay trước mắt cô.
Đường Điềm không ngờ Liễu Hiểu Chi lại giở trò ấu trĩ như vậy. Cô không tức giận, chờ chuyến sau cũng chỉ mất chưa tới hai phút.
Xem ra khi không còn "mộc thương" trong tay, Liễu Hiểu Chi đã không thể giữ nổi vẻ dịu dàng và thấu hiểu như trước nữa.
Cô bình tĩnh ấn nút gọi thang, chờ thang xuống lại tầng một.
Lúc này, Đường Điềm cảm nhận được có người tiến lại gần, cô hoang mang quay đầu lại.
Không biết từ khi nào Phó Hi đã xuất hiện phía sau cô. Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần anh hơi cúi xuống là có thể chạm vào cô.
Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến cô bối rối, không biết anh đến lúc nào, tại sao lại im lặng như vậy?
Phó Hi mặc áo khoác màu nâu sẫm, quàng khăn sọc tối màu, khuôn mặt tuấn tú rõ nét mang theo nụ cười như có như không.
Anh cúi người, áp sát bên tai cô.
Khoảng cách quá gần khiến tai phải cô cảm nhận được hơi thở của anh. Tim cô thắt lại, dường như quên cả cách hít thở.
"Em lại bị bắt nạt rồi."
Anh vừa từ bên ngoài trở về, trên người còn mang theo hơi lạnh của gió tuyết, nhưng hơi thở vẫn ấm nóng, chỉ trong tích tắc dường như đã khiến làn da nhạy cảm của cô tan chảy.
Cô gắng chịu đựng cảm giác run rẩy ngày càng rõ rệt, vội vàng né sang bên trái một bước.
"Phó... Phó tiên sinh."
Cô cứng người chào anh.
Phó Hi từ từ đứng thẳng người, đứng cạnh cô, nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa chậm rãi nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của cô.
Đường Điềm nhìn thang máy vẫn dừng ở tầng hai mãi không xuống, e rằng điều này vừa khéo hợp ý Phó Hi
- người vốn đang tìm lý do để trêu chọc cô.
Phó Hi liếc nhìn hiển thị tầng hai của thang máy, đưa tay nhẹ nhàng véo má phải của cô, đầu ngón tay chạm vào da mịn màng mềm mại, còn dễ chịu hơn cả lụa cao cấp.
Cô xấu hổ đến đỏ bừng tai và mặt, vội vàng nắm lấy bàn tay to của Phó Hi. Tuy không đau, nhưng hành động thân mật thế này thực sự không ổn.
"Phó tiên sinh, anh... anh buông tay ra đi."
Phó Hi không chịu buông, mỉm cười trêu chọc: "Thang máy cứ dừng ở tầng hai, cô ta còn đang bắt nạt em đấy."
Thấy cô bắt đầu nổi giận, anh mới chịu buông ra. Gương mặt bị anh chạm qua lúc nãy vẫn còn ửng đỏ.
Đôi mắt đào hoa của anh tối lại vài phần. Mềm như vậy...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!