Chương 35: U Tối Khó Lường

Bữa tối kết thúc, Đường Điềm bận rộn dọn dẹp. Có lẽ vì đã ăn quá nhiều cherry vào buổi chiều nên giờ cô không cảm thấy đói.

Vô tình ngẩng đầu, Đường Điềm bắt gặp ánh mắt của Thẩm Yến Lễ đang nhìn về phía cô từ góc đối diện, dường như anh đã lặng lẽ nhìn cô rất lâu.

Câu "Tôi muốn thử xem" của anh vẫn còn văng vẳng bên tai, Đường Điềm vội vàng cúi đầu. Ánh mắt ấy… vẫn giống như hôm qua, u tối, khó đoán.

Cô cảm nhận rõ ánh nhìn nóng bỏng của người đàn ông đối diện như thiêu đốt từng tấc da thịt trên cơ thể mình.

Đường Điềm càng bị anh nhìn càng thấy căng thẳng vô cớ. Cô nhanh chóng thu dọn xong và rời khỏi nhà ăn.

Đứng sau lưng Thẩm Yến Lễ là Liễu Hiểu Chi, hiếm hoi lắm cô ta mới tỏ vẻ hài lòng khi nhìn thấy Đường Điềm rời khỏi nhà ăn.

Hôm qua Đường Điềm hoảng loạn như vậy chắc chắn là bị Thẩm tiên sinh nói gì rồi, nếu không cô đã chẳng phải né tránh anh như bây giờ.

Tâm trí Đường Điềm lại bắt đầu hỗn loạn. Khi đi qua hành lang, Phó Hi đã đứng đợi ở đó từ sớm và chặn đường cô.

Phó Hi đút tay vào túi quần, vóc dáng cao lớn sừng sững trước mặt cô, vẻ tuấn tú trên gương mặt dường như cũng lộ rõ sự lúng túng.

Anh nói: "Lúc nãy dùng bữa, tôi không cố ý như vậy đâu."

Đường Điềm vẫn còn đang trong trạng thái hoảng loạn, bị chặn lại khiến cô đứng ngây tại chỗ.

Anh đang nói đến việc trong bữa ăn khiến cô bận rộn không ngơi tay ư?

Cô đáp lại: "Phó tiên sinh không cần để trong lòng, đó là công việc của tôi, nên làm mà."

Nhưng Phó Hi lại khẽ nhếch môi cười, cúi người lại gần cô, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên của cô.

Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: "Sao tai và má em đỏ thế này?"

Gương mặt xinh đẹp như hoa đào của Đường Điềm lập tức đỏ bừng. Cô vội vàng lùi lại, tránh khỏi sự tiếp cận của anh.

"Không... không có gì cả."

Nói xong, cô lập tức lách người bỏ đi.

Phó Hi biết cô vẫn chưa ăn tối nên anh cũng không đuổi theo để trêu chọc.

Nhưng người khiến Đường Điềm bối rối đến vậy không phải là Phó Hi, mà chính là Thẩm Yến Lễ. Ánh mắt anh nhìn cô… không giống như chỉ đơn giản là dò xét.

Có lẽ cô nghĩ quá nhiều. Đường Điềm thầm nhủ: để an toàn, sau này nên giữ khoảng cách với Thẩm Yến Lễ.

Ăn tối xong, cô chuẩn bị tan làm về phòng nghỉ ngơi. Ai ngờ vừa ngẩng đầu, bóng người cao lớn đi về phía cô khiến cơn buồn ngủ bay biến.

Đường Điềm khựng bước, vẫn tiếp tục đi về hướng phòng mình. Khi hai người lướt qua nhau, cô lại không thể giả vờ như không thấy anh.

Cô cứng ngắc lên tiếng chào: "Chào Thẩm tiên sinh."

Thẩm Yến Lễ dừng lại: "Sáng mai mang cho tôi một ly sữa ấm vào phòng."

Đường Điềm định nói sẽ nhắn lại cho Liễu Hiểu Chi, nhưng nghĩ đến khả năng Thẩm Yến Lễ sẽ chỉ đích danh cô mang lên, cô lập tức nuốt lời định nói vào trong.

Hiện giờ cô không thể đoán được Thẩm Yến Lễ đang thử cô hay có lý do nào khác, việc cô có thể làm chỉ là cố gắng tránh xa anh.

"Vâng thưa Thẩm tiên sinh."

Đường Điềm định quay về phòng thì cổ tay trái bị Thẩm Yến Lễ nắm lấy. Bàn tay anh không nóng như tay Phó Hi, mà mang theo cảm giác mát lạnh như ngọc.

Tim cô run lên, vội vã rút tay lại, anh… nắm cô làm gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!