Phó Hi chậm rãi gọi cô lại: "Đừng vội đi."
Đường Điềm đã quen với việc mỗi lần anh đều phải trêu chọc đôi câu, như thể không trêu là người sẽ thấy khó chịu.
"Phó tiên sinh hãy rửa mặt ăn sáng trước, tôi không làm phiền anh nữa."
Nói xong, Đường Điềm lại định rời đi, nhưng Phó Hi dường như quan tâm đến cô hơn cả bữa sáng.
Anh uể oải dụ dỗ cô từng chút một: "Em thật sự không định quyến rũ tôi thêm lần nữa sao? Biết đâu lần này lại thành công đấy."
Trong mắt Đường Điềm, anh hoàn toàn khác Thẩm Yến Lễ, lời Phó Hi nói cô không bao giờ tin là thật, bởi vì anh rất thích trêu người.
Cô nghiêm túc đáp lại: "Phó tiên sinh yên tâm, tôi sẽ không làm ra bất kỳ hành động vượt giới hạn nào nữa đâu."
Phó Hi "chậc" một tiếng: "Đúng là đầu gỗ."
Anh đã ám chỉ rõ ràng như vậy, mà cô vẫn nghĩ anh đang thử dò xét. Không biết phải làm sao với cô đây...
Đường Điềm không nghe rõ anh nói gì, đẩy xe đồ ăn rời khỏi phòng anh.
Lúc đi ngang qua cửa phòng Thẩm Yến Lễ, cô vô thức bước nhanh hơn, như thể trong cánh cửa ấy có mãnh thú đang chờ chực.
Buổi chiều khoảng bốn giờ, Đường Điềm đang nghỉ ngơi trong phòng tiếp khách nhỏ, ghế sofa đối diện là Liễu Hiểu Chi.
Ngoài việc phụ trách sinh hoạt hằng ngày của vài vị tiên sinh, cô và Liễu Hiểu Chi hầu như không phải làm gì nhiều. Chính vì thế nên mới tranh nhau theo mấy vị tiên sinh ra nước ngoài nghỉ dưỡng, lại không cần lo về vấn đề an toàn.
Đường Điềm vừa ăn cherry vừa xem tivi, tâm trạng khá tốt, không còn lo lắng bồn chồn như hôm qua.
Trái lại, Liễu Hiểu Chi ngồi đối diện rõ ràng không có tâm trạng tốt như vậy. Sau khi chuyện cô ta bỏ mặc Đường Điềm bị lộ ra, Thẩm Yến Lễ và chị Ngô vẫn chưa có động thái gì, không biết có định đuổi việc cô ta hay không.
Liễu Hiểu Chi đổ hết mọi phiền phức lên đầu Đường Điềm. Nếu lúc trước khi bị Bùi tiên sinh đuổi ra khỏi phòng, Đường Điềm bị đuổi việc luôn thì đâu có những chuyện như bây giờ.
Còn Đường Điềm – người đang bị cô ta oán hận vô lý – thì tâm trí chỉ để ý xem còn bao nhiêu quả cherry, hoặc tập phim đang chiếu còn bao nhiêu phút.
Cô dường như chẳng hề để ý đối diện còn có người đang nhìn mình.
Ánh mắt u oán của Liễu Hiểu Chi bị Đường Điềm xem như không khí, cô ta càng tức tối. Từ sau khi Đường Điềm bị Bùi tiên sinh đuổi khỏi phòng, không hiểu sao cô như biến thành người khác – không còn chú ý tới mấy vị tiên sinh, không còn tranh công, thậm chí còn… khó đối phó hơn trước.
Trong phòng chỉ có tiếng tivi phát ra, giọng quản gia vang lên trong tai nghe khiến Đường Điềm giật mình, cô chăm chú lắng nghe.
"Tối nay, mấy vị tiên sinh dùng bữa ở phòng ăn tầng một, đầu bếp và người hầu chuẩn bị sẵn sàng."
Nghe thấy vậy, lời Thẩm Yến Lễ từng nói trong phòng ngày hôm qua lại vang lên trong đầu cô. May mà chỉ là thử dò xét, nếu không mà chạm mặt thì thật sự xấu hổ.
"Đường Điềm, quản gia gửi tin nhắn trong nhóm, nói rằng mấy vị tiên sinh không thích người hầu khác đến gần, tôi với cô phải phân công rõ ràng."
Đường Điềm chờ cô ta nói tiếp, trọng điểm nằm ở phía sau.
Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, Liễu Hiểu Chi tiếp tục nói bằng giọng điệu ngọt ngào: "Vậy thì phân công như mấy hôm nay đi, cô vẫn phụ trách Phó tiên sinh và Ôn tiên sinh, tôi phụ trách Thẩm tiên sinh và Bùi tiên sinh."
Đường Điềm vẫn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, gật đầu đồng ý:
"Được."
Liễu Hiểu Chi thấy cô mặt không cảm xúc, tưởng cô đang tức giận trong lòng mà không dám thể hiện ra ngoài. Có vẻ như Đường Điềm không phải là không quan tâm, chỉ là bây giờ biết che giấu cảm xúc hơn trước mà thôi.
Hai người bận bịu một lúc, rất nhanh đã đến giờ ăn tối.
Tại phòng ăn tầng một, hiện vẫn chưa rõ Bùi Giác và những người khác ngồi ở đâu, Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi đứng một bên chờ đợi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!