Ý của Đường Điềm rất rõ ràng, Liễu Hiểu Chi làm sao có thể không biết người quyết định chuyện này không phải là cô.
Quả thật, Liễu Hiểu Chi cố ý tỏ ra khiêm nhường như vậy là để khiến Đường Điềm trở thành kẻ vô tình trước mặt Thẩm Yến Lễ. Mặt khác, cô ta khóc lóc thảm thiết như vậy, Thẩm Yến Lễ cũng khó lòng đưa ra quyết định tuyệt tình.
Thẩm Yến Lễ nhìn Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi đứng giữa phòng khách. Việc Đường Điềm không hề dao động dường như không khiến anh ngạc nhiên.
Anh nói với Liễu Hiểu Chi: "Chuyện này tôi sẽ nói với chị Ngô."
Còn những lời khác, anh không nói thêm, chẳng hạn như việc có sa thải Liễu Hiểu Chi hay không, không ai biết anh sẽ xử lý thế nào.
Khi Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi sắp rời đi, Thẩm Yến Lễ lại lên tiếng: "Đường Điềm, cô ở lại."
Liễu Hiểu Chi biết mình sẽ không bị sa thải, nhưng cô ta không muốn Đường Điềm có quá nhiều tiếp xúc với Thẩm tiên sinh. Việc Thẩm tiên sinh chủ động giữ Đường Điềm lại, dù cô ta không vui cũng chẳng làm gì được.
Đường Điềm ở lại, cô hiểu rõ lý do Thẩm Yến Lễ giữ mình, chắc chắn là vì chuyện không sa thải Liễu Hiểu Chi.
Cô vốn không nghĩ Liễu Hiểu Chi sẽ bị đuổi việc, cho dù Thẩm Yến Lễ có sa thải cô ta, thì sau đó cũng sẽ có cách giữ lại.
Giống như việc chọn người đi theo nghỉ dưỡng lúc trước, ban đầu chọn là Tống Vũ, cuối cùng người đi cùng vẫn là cô và nữ chính Liễu Hiểu Chi.
Đường Điềm đã hiểu rõ, bất kể quá trình thế nào, kết cục sẽ không thay đổi.
Vì vậy, cô bắt đầu lo lắng không biết số phận của mình cuối cùng có giống trong truyện hay không...
Thẩm Yến Lễ trầm mặc nhìn cô hồi lâu mới hỏi: "Tôi đã nói sẽ cho cô một lời giải thích, chuyện điều tra đã rõ."
Đường Điềm gật đầu: "Cảm ơn Thẩm tiên sinh."
Lúc này, Thẩm Yến Lễ duỗi chân dài bắt chéo ra, tựa lưng vào sofa, tư thế ngồi trở nên đầy áp lực.
Anh hỏi: "Cô muốn xử lý cô ta thế nào?"
Đường Điềm nghĩ: Quả nhiên là như vậy.
"Tùy Thẩm tiên sinh và chị Ngô quyết định."
Thẩm Yến Lễ không nói gì, ánh mắt dò xét lướt qua người cô.
"Được, tôi sẽ bàn với chị Ngô."
Đường Điềm lại gật đầu, bị ánh nhìn của anh làm cho toàn thân không thoải mái. Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô ngoài sự dò xét ra, còn mang theo cảm xúc nào đó khác.
"Nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước."
Nhưng Thẩm Yến Lễ lại lạnh giọng: "Nói chuyện thêm một chút, sẽ không làm cô chậm trễ việc gì đâu."
Đường Điềm thu lại bước chân đã nhấc lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa.
Không biết từ lúc nào, ánh mắt Thẩm Yến Lễ nhìn cô trở nên tối tăm khó đoán, khiến cô bất giác căng thẳng.
"Thẩm... Thẩm tiên sinh, tôi chỉ là người giúp việc, không hiểu gì về âm nhạc cũng không biết gì về giới thương trường…"
Đường Điềm hoàn toàn mơ hồ, không hiểu anh muốn nói chuyện gì với mình, chẳng lẽ là đang thử thách cô?
Thẩm Yến Lễ thấy cô đứng không yên, như thể sợ anh có hứng thú với cô vậy.
"Trước đây cô từng nói mấy câu trắng trợn câu dẫn, tôi còn nhớ rất rõ."
Một câu nói của anh khiến mặt Đường Điềm đỏ bừng, tai nóng ran. Những lời nguyên chủ từng nói với Thẩm Yến Lễ còn trắng trợn hơn cả những câu v* v*n với Phó Hi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!