Đường Điềm lại một lần nữa dừng bước. Cánh tay phải bị giữ lại, truyền đến cảm giác ràng buộc cùng nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh. Dù cách một lớp tay áo, nhưng cô vẫn không kìm được mà mặt đỏ lên.
Cô giãy dụa vài lần nhưng vẫn không thoát ra được.
"Phó tiên sinh?"
Đường Điềm khó hiểu nhìn người đàn ông đang đứng bên phải. Ngoài chuyện lúc nãy, anh còn muốn hỏi thêm gì sao?
Nhưng… cô chỉ là một người giúp việc, những chuyện được biết và có thể tham gia cũng không nhiều.
Phó Hi trầm giọng hỏi: "Trước kia ở nhà ăn, cô cũng luôn đứng phía sau Thiệu Hàn, cũng là như vậy sao?"
Ban đầu Đường Điềm không hiểu rõ ý anh, sau đó mới chợt nhận ra — thì ra là đang hỏi chuyện cô thường đứng phía sau Ôn Thiệu Hàn khi phục vụ bữa ăn.
Cô nghĩ, Phó Hi hỏi kiểu như chất vấn như vậy, hẳn là muốn cảnh cáo cô đừng nên tiếp cận huynh đệ của anh.
Giống như hôm đó Bùi Giác hỏi cô và Văn Tấn Sở, đều là muốn cảnh cáo, sợ cô có ý định quyến rũ những người bạn của bọn họ.
Đường Điềm cảm nhận rõ bàn tay đang nắm lấy cánh tay phải của mình siết chặt hơn, khiến cô hơi đau.
Cô nghĩ thầm, Phó Hi đúng là lo lắng cho bạn bè thật — sợ cô làm bẩn những người đó.
"Vì chỉ có Ôn tiên sinh và Bùi tiên sinh là không có người giúp việc cố định đứng sau, mà Bùi tiên sinh từng nổi giận với tôi, tôi không tiện đứng sau lưng anh ấy, nên mới chọn đứng sau Ôn tiên sinh."
Đường Điềm nói toàn bộ sự thật với Phó Hi. Cô không chỉ không có ý đồ gì với Ôn Thiệu Hàn, mà với mấy người đàn ông quyền thế kia cũng không hề có tham vọng gì cả.
Phó Hi vẫn không buông tay, là vì không nỡ, hay vì sợ cô rời đi thì chỉ có anh mới rõ.
Những lời cô nói khiến Phó Hi nhìn cô chăm chú hồi lâu. Không biết anh có tin hay không tin, Đường Điềm không thể đoán được.
"Thật sự không có ý đồ gì sao?"
Để anh yên tâm, Đường Điềm cam đoan thêm lần nữa: "Phó tiên sinh, tôi không có mưu đồ gì với anh hay các vị tiên sinh khác, bao gồm cả bạn bè của các anh. Anh yên tâm, bây giờ tôi chỉ muốn làm việc thật tốt, chuyện như trước sẽ không tái diễn."
Nói xong, cô thầm nghĩ: Lần này chắc anh ta có thể yên tâm rồi chứ.
Sắc mặt cô rất nghiêm túc, không giống như đang nói cho có lệ.
Phó Hi nghe vậy, sắc mặt bỗng trở nên kỳ lạ. Anh buông tay ra, như thể có vài từ trong câu nói của cô khiến anh không vui.
Anh không nói gì, chỉ dựa vào hành lang, nhìn theo bóng dáng cô đẩy xe thức ăn rời đi.
Trước khi đi, Đường Điềm để ý thấy sắc mặt Phó Hi thấy khuôn mặt ấy còn u ám hơn lúc nãy, trong lòng không khỏi mơ hồ: chắc là anh vẫn không tin lời cô nói.
Nhưng tin hay không, cô cũng đã nói rõ rồi, mặc kệ anh nghĩ sao thì nghĩ.
Ở cửa thang máy, Liễu Hiểu Chi đang chờ Đường Điềm. Sau bài học một tiếng trước, Liễu Hiểu Chi không định để Đường Điềm có cơ hội tiếp cận với Thẩm tiên sinh hay Bùi tiên sinh nữa.
Bánh xe của xe đẩy phát ra tiếng rất nhỏ, Đường Điềm đưa xe đến thang máy, hoàn toàn coi Liễu Hiểu Chi như không khí.
Đối với một người luôn tính kế hại mình, tuy cô không thể làm gì được đối phương ngay lúc này nhưng càng không thể dành cho cô ta chút nhiệt tình nào.
Thang máy mở ra, Đường Điềm đẩy xe đi vào.
Liễu Hiểu Chi đã sớm đẩy xe xuống tầng một, lúc này cô ta nhìn Đường Điềm trong thang máy, ánh mắt đầy cảnh giác.
Chỉ là Đường Điềm không thèm nhìn cô ta, cửa thang máy khép lại, chặn lại ánh mắt cảnh giác đó.
Đường Điềm đẩy xe tới bếp, có người chuyên trách thu dọn bát đĩa, còn cô thì có thể đi ăn cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!