Chương 30: Lòng khẽ rung động

Đặc biệt là bây giờ cô không còn giống trước kia, không tỏ rõ ý đồ quyến rũ mấy vị tiên sinh nữa, điều này khiến Liễu Hiểu Chi càng dè chừng Đường Điềm hơn.

Liễu Hiểu Chi chỉ muốn Đường Điềm sớm thân bại danh liệt, không thể để cô tiếp tục tiếp xúc với các tiên sinh. Hiện tại có thể thấy rõ, thái độ của họ với Đường Điềm đã dịu đi nhiều.

Nửa tiếng sau, Đường Điềm bắt đầu bận rộn. Ngoài việc chưa quen với cách sắp xếp dụng cụ bàn ăn, những việc khác cô đều làm khá thuận tay.

Mấy người đàn ông đến đây nghỉ dưỡng là để tiện lấy cảm hứng sáng tác, ba bữa ăn mỗi ngày đều phải được đưa đến tận phòng cho họ.

Biệt thự này có thang máy, lên xuống rất thuận tiện.

Đường Điềm đến nhà bếp lấy phần cơm trưa của Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn, đặt lần lượt lên xe đẩy, rồi đi lên tầng hai.

Liễu Hiểu Chi đã lên tầng trước cô, Đường Điềm đẩy xe thức ăn đi về phía thang máy, phải đi qua một hành lang khá dài.

Bên hành lang là dãy cửa sổ sát đất rộng lớn, có thể nhìn thấy tuyết trắng phủ khắp sân vườn.

Một bóng dáng cao ráo, điển trai đang ở bên ngoài cửa sổ chất tuyết làm người tuyết.

Phó Hi quàng khăn lên người tuyết, ánh mắt đào hoa liếc qua, nhìn thấy dáng người mảnh mai của Đường Điềm đang đẩy xe thức ăn.

Anh vỗ sạch tuyết trên găng tay da, sải bước mở cửa đi vào biệt thự.

Phó Hi mang theo hơi lạnh tuyết phủ tiến lại gần Đường Điềm, đi đến gần, cô còn cảm nhận được cái lạnh còn vương trên người anh.

Anh bước lại gần, Đường Điềm mới khẽ mỉm cười xã giao, ban đầu định giả vờ không thấy anh.

"Chào Phó tiên sinh."

Đôi mắt đào hoa của Phó Hi hơi cong lên, nụ cười quyến rũ: "Chờ chút đã."

Đường Điềm không hiểu gì, vẫn đẩy xe chuẩn bị đi tiếp: "Phó tiên sinh, tôi đang mang cơm trưa cho ngài và Ôn tiên sinh. Nếu chờ thêm nữa sẽ nguội mất."

Phó Hi thấy cô còn muốn đi tiếp, liền đưa tay giữ lấy cánh tay trái của cô. Cảm giác mềm mại như không xương dưới tay khiến tim anh khẽ run.

Anh cố giữ bình tĩnh, lười nhác chỉ ra ngoài cửa sổ sát đất bằng cằm.

Ban đầu Đường Điềm đang giãy giụa, định rút tay ra khỏi tay anh, nhưng động tác đó của anh khiến cô phân tâm.

Nhìn theo hướng anh chỉ, vị trí vừa nãy anh đứng có một người tuyết, trên cổ còn quàng chiếc khăn màu nâu đậm của Phó Hi.

Phó Hi bất ngờ tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô cảm nhận được hơi thở của anh. Đôi mắt đào hoa của anh từ từ lướt qua gương mặt đẹp đến kinh ngạc của cô.

Anh khẽ hỏi: "Giống cô không?"

Đường Điềm nhìn người tuyết tròn trịa bên ngoài và chiếc khăn quàng cổ màu nâu đậm, chẳng hiểu chỗ nào giống cô.

Cô lườm anh, đáp: "Càng giống anh thì có."

Phó Hi có lẽ không ngờ cô lại nói vậy, thoáng bật cười, bàn tay lớn đang giữ cánh tay mảnh mai của cô định đặt lên vai cô.

Đường Điềm nhanh chóng né tránh: "Phó tiên sinh, nam nữ nên giữ khoảng cách." Anh thật sự rất thích khoác vai người khác, thậm chí với quản gia già anh cũng hay khoác vai như bạn bè thân thiết.

Nhưng đối với phụ nữ, anh chưa từng làm thế. Không biết từ bao giờ lại bắt đầu có thói quen đó với cô.

Phó Hi tuy thu tay lại, nhưng vẫn không quên trêu cô vài câu với giọng lười biếng.

"Trước đây lúc cô v* v*n tôi cũng đâu có nói vậy."

Ký ức của thân xác cũ hiện lên trong đầu cô, những câu nói đầy hàm ý khiêu khích của "cô ấy" khiến mặt Đường Điềm đỏ bừng. Nguyên chủ thật quá là mạnh bạo rồi, gan cũng lớn quá mức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!