Chương 28: Không biết phải làm sao

Vì không thể tránh được chuyến nghỉ dưỡng ở nước ngoài này, Đường Điềm chỉ đành lấy lại tinh thần, từ ngày mai phải càng cẩn trọng hơn.

Cô quay lại phòng, chuẩn bị vài bộ đồ dày, nghe nói nơi đó hiện đang có tuyết rơi, lạnh giá khắc nghiệt.

Cô nhét hết những bộ quần áo dày nhất vào vali, cả chiếc áo lông vũ dày cũng không quên mang theo, nhất định không được để bị lạnh.

Trời còn chưa sáng hẳn, ánh đèn trong biệt thự đã sáng trưng, mấy người đàn ông đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn.

Để tiết kiệm thời gian, chỉ có Lưu Huệ Hoa cùng hai người giúp việc khác đứng bên cạnh phục vụ họ dùng bữa.

Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi thì đi theo nhóm trợ lý và vệ sĩ nam để phụ chuyển hành lý lên xe.

Vì hành lý của các tiên sinh khá nặng nên nhóm trợ lý và vệ sĩ không để họ phụ giúp.

Chẳng bao lâu, Bùi Giác cùng những người khác lần lượt lên xe, di chuyển đến sân bay dành cho máy bay tư nhân.

Là người giúp việc trong nhà, Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi ngồi cùng xe với nhóm nam trợ lý.

Trên đường đến sân bay, cả hai không ai nói với ai lời nào.

Đường Điềm cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Liễu Hiểu Chi thì vốn đã không ưa gì cô, đến cả việc phải ngồi chung xe cũng khiến cô ta khó chịu.

Liễu Hiểu Chi vốn nghĩ nếu Đường Điềm mở lời bắt chuyện, cô ta sẽ ngay lập tức khiến Đường Điềm xấu mặt trước mặt tài xế và trợ lý nam.

Cô ta tưởng rằng Đường Điềm sẽ tỏ ra quê mùa, chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài, ai ngờ cô lại yên tĩnh đến lạ.

Không chỉ yên lặng, Đường Điềm còn ngồi cách xa cô ta, trong biệt thự đã không nói chuyện mấy câu, nay ra ngoài lại càng chẳng có gì để nói.

Xe đến sân bay, chiếc máy bay tư nhân khổng lồ hiện ra trước mắt Đường Điềm.

Cô vừa xuống xe thì mấy người đàn ông đã đang lên máy bay.

Người giúp việc và nhóm trợ lý, vệ sĩ phải đợi thêm một lúc mới được lên.

Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi ngồi ở hàng ghế sau, cùng với vài nam trợ lý.

Đợi một lúc lâu, máy bay cuối cùng cũng cất cánh, Đường Điềm chọn chỗ gần cửa sổ, còn Liễu Hiểu Chi ngồi ở hàng ghế trước cô.

Vì ghế còn nhiều nên không quy định chỗ ngồi.

Các trợ lý nam nói chuyện rôm rả với nhau, hầu như không ai để ý đến Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi.

Đường Điềm vốn dĩ không xem đây là chuyến du lịch, mà chỉ là chuyển nơi làm việc, lại là nơi có vẻ đầy nguy hiểm với cô.

Cô chỉ mong mọi chuyện suôn sẻ, nhưng nghĩ đến việc trong nguyên tác, cả cô và Liễu Hiểu Chi đều đã đi nghỉ ở nước ngoài, bất kể có chuyện gì xảy ra, các tình tiết quan trọng cũng không khác nguyên tác là mấy.

Đường Điềm nhức đầu, cô không còn dám chắc bản thân có thể tránh khỏi cái kết bi thảm như trong truyện nữa. Trước đây cô còn tự tin, nhưng chuyến đi lần này khiến lòng cô lại bắt đầu bất an.

Mấy trợ lý nam nói chuyện về hàng hiệu, Liễu Hiểu Chi thỉnh thoảng xen vào vài câu nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã làm quen được với họ.

Chỉ có Đường Điềm là không nói một lời, như thể bị cả thế giới lãng quên.

Cô cũng chẳng có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện ấy, chuyến đi này cô buộc phải cẩn thận, nói ít làm nhiều để tránh rắc rối.

Máy bay phải bay suốt một ngày một đêm mới đến nơi, Đường Điềm vẫn ăn uống, ngủ nghỉ đúng giờ.

Trên máy bay đã có tiếp viên, không cần cô và Liễu Hiểu Chi phục vụ các vị tiên sinh. Suốt một ngày một đêm, cô và Liễu Hiểu Chi không có cơ hội gặp mặt bọn họ.

Với Đường Điềm, như vậy là quá tốt, còn Liễu Hiểu Chi thì ngược lại, luôn mong nhớ họ, rõ ràng ở gần nhau nhưng không được gặp, với cô ta mà nói chẳng khác gì một dạng giày vò.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!